Cô giáo lớp em

 Bài thơ “Cô giáo lớp em” của nhà thơ lão thành Nguyễn Xuân Sanh xinh xắn, ngắn gọn, giản dị. Khổ thứ nhất nói về cuộc gặp gỡ giữa cô và em vào đầu buổi sáng. Khổ thứ hai tả cảnh cô giáo và em cùng các bạn ở trong lớp học. Khổ kết thúc nói rõ hơn tình cảm của em đối với cô giáo và kết quả học tập của em.

Mẹ kể con nghe:

Ngay từ đầu bài thơ,
hình ảnh cô giáo rất đẹp. Cô luôn luôn đến lớp sớm nhất. Nụ cười của cô thật
tươi, đó là cử chỉ đáp lại lời “Chào cô ạ!” khiến các em rất vui. Cái “mỉm cười
thật tươi” đó của cô giáo là một hình ảnh sáng tươi, rạng rỡ. Đó là lời chào buổi
sáng, lời mời đón, thăm hỏi các em một cách thân thiết và giản dị sau một ngày
xa cách. Các em mừng vui khi biết rằng sẽ có một buổi học tốt.

Ở khổ thơ thứ hai, cô dạy em tập
viết. Lớp học thơm thoang thoảng hương hoa nhài và có Nắng ghé vào cửa lớp. Từ
cái đẹp của thiên nhiên mà liên hệ đến cái đẹp của cô giáo, cái đẹp của tình
yêu thương giữa cô và các em.

Đến khổ thơ thứ ba khép lại bài
thơ, tác giả nói một cách khéo léo đến kết quả dạy và học. Những lời cô giáo
giảng/ Ấm trang vở thơm tho khiến các em thấy ấm lòng.

Mẹ kể con nghe:

MỘT MIỀN PHẤN TRẮNG BAY BAY…..

Chợt giật mình khi thấy tóc thầy cô lấm tấm trắng mà con vô tình ngỡ phấn rơi… Hoa phấn bay, tóc thầy cô thêm bạc. Viên phấn ngắn dần, bài giảng dài ra… Nợ ân tình đến bao giờ con mới trả hết được, thầy cô ơi?

Nếu ai hỏi con: “Hình tượng thầy cô trong tim bạn là gì?”. Con sẽ không ngần ngại trả lời: “Thầy cô là những thiên sứ giúp đỡ nhân loại trên hành trình đi tìm con chữ”. Nếu kiến thức là một thế giới mênh mông thì thầy cô là người mở rộng cánh cửa đưa con đến với chân trời bao la ấy. Nếu mỗi cuộc đời là một cánh diều thì thầy cô là ngọn gió nâng diều bay cao, bay xa…

Thầy cô là nắng ấm đánh thức mầm xanh vươn lên mạnh mẽ, đón nhận ánh sáng tri thức. Thầy cô là dòng phù sa vun bồi cho quả ngọt trái sai. Thầy cô là người nông dân lấy bút làm cày, gieo vào lòng con hạt giống tâm hồn, để lộc non bừng nở…

Con cầm tay cô, siết nhẹ. Đôi bàn tay yêu thương. Đôi bàn tay chai sạm vì cầm phấn, cầm bút, vì miệt mài lèo lái con đò tri thức. Đôi bàn tay năm nào đã chở che con, bây giờ chính tay con lại truyền hơi ấm cho bàn tay ấy. Con mười bảy tuổi. Tay con đã đủ vững chắc để đối đầu với sóng gió cuộc đời. Nhưng ở cạnh cô, con lại thấy tay cô như che chở, như sưởi ấm, như động viên, khuyến khích. Con như bé lại, vẫn cần sự chăm sóc của cô như ngày nào. “Tre già, măng mọc”: Thế hệ trước phải chịu héo mòn cho thế hệ sau tươi thắm. Thầy cô ơi, để tay con vững chãi thì bao nhiêu bàn tay lớp người đi trước phải yếu đi? Dẫu biết rằng đó là quy luật tự nhiên nhưng sao con thấy sự hi sinh ấy cao cả, thiêng liêng quá!

Chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Con cảm ơn cô đã dạy con bao điều mới lạ. Con cảm ơn thầy đã tặng con bài học về đạo làm người. Hành trang cuộc sống, quà tặng kỳ diệu của thầy cô, sẽ giúp con thêm tự tin, dũng cảm bước đi trên con đường đời đầy chông gai vất vả.

Biết bao lứa học trò qua đi, thầy cô không thể nhớ hết ai ngày ấy… Nhưng với con, giờ đây và mãi mãi, dáng hao gầy cô thầy, con giữ trọn, không phai…

Thu qua, đông tới, tháng 11 lại về. Hôm qua, con lau bảng, thấy bụi phấn rơi đầy trong gió. Một miền phấn trắng bay bay…

Người đăng: Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Nhóm Admin

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng