BÀI CẢM NHẬN TRẠI CỦA EM LÊ MINH THẢO AN, THÀNH VIÊN TIỂU TRẠI 2

Họ và tên: Lê Minh Thảo
An

Tiểu trại 2: Dáng dừa

Bến Tre thơm ngát hương dừa – vùng đất miền Tây đậm chất quê
hương mà Tổng đoàn đã dành trọn bốn ngày yêu thương vui chơi cùng nhau ở đây.
Cùng vui của chúng tôi có những dáng dừa uốn cong tỏa bóng mát che chở chúng
tôi. Và một điều nữa có thể gắn kết chúng tôi với miền đất của quê hương này là
một thứ xuất phát từ trái tim của mỗi thành viên – Tình dừa.

             Chưa vào tới trường đoàn mà mình đã rất háo hức.
Một nửa vì muốn gặp   được bạn bè, một nửa
vì muốn thoải mái khám phá quê hương thân thuộc miền Tây này. Ngày đầu tiên tụi
mình được hội tụ với nhau nè. Từ Bắc về Đông, trong tiểu trại ai cũng xôn xao
không thể ngồi im được. Mọi người phụi nhau dựng xong lều, túc trực và cùng
nhau hô băng reo thật to. Chưa đâu nha, năm nay áo tiểu trại của tụi mình đẹp lắm
đó. Màu xanh dạ quang có in hình cây dừa ở đằng sau và dòng chữ khá to màu sơn
đen bóng: “Tiểu trại 2 – Dáng dừa”. Sau đó là phân công ra từng tổ chèo xuồng,
đi chợ, phòng ngủ. Chưa lên tới phòng mà đã nghe mọi người cười khoái chí. Tụi
mình sẽ “túc trực” đêm nay ở trường đoàn Lý Tự Trọng đó nói cho mọi người biết ấy
mà! Lên nhận phòng đến trưa mọi người ngủ hết nhưng riêng tiểu trại mình không
ngủ được nên ngồi nói chuyện với nhau cho vui. Thú vị lắm! Tụi mình được ngủ
giường tầng. Bốn chiếc giường gỗ màu nâu dễ thương lắm. Căn phòng không rộng
đâu nhưng lại có bầu không khí rất trong lành từ cánh cửa sổ mở và phong cảnh
bên ngoài. Chiều đến rồi, tiếng tù và thổi báo thức. Tiểu trại mình tập hợp
nhanh nhất và xếp hàng chỉnh tề nhất luôn đó!Mặt trời vừa xuống tầng mây là mọi
người tổ chức trò chơi vận động nè. Trò chơi thứ nhất bắt đầu cũng có nghĩa là
tiếng hò reo to vang khắp trường đoàn. Kéo co tụi mình về hạng nhì. Vượt địa đạo
là hạng nhất. Bưng rá lên chùa tụi mình lại hạng nhất. Và cuối cùng di chuyển kết
hợp tụi mình về hạng ba(tuy nhiên chỉ có ba tiểu trại thôi). Trời đã dần buông
màn đêm xuống. Lúc ấy là 6 giờ tụi mình được điều động đi làm vệ sinh và ăn cơm
chiều. Ăn xong thì mọi người làm lễ phát thẻ, thủ tục nhập trại. Và thắp đuốc
truyền thống khai mạc trại. Thầy Toàn – Trại trưởng trại uấn luyện và nâng bậc
lần VIII – dõng dạc: “Tôi tuyên bố trại huấn luyện và nâng bậc lần VIII chính
thức được bắt đầu!”Ánh lửa cháy sáng trên ngọn đuốc trước tượng đài anh Lý Tự
Trọng đã mở đầu cho một cuộc hành trình kì thú của cả trại. Tập hợp lại chụp
hình, xếp ba lô và ăn tối. Vào nhà ăn uống trà đá rồi lại ăn thêm tô cháo nữa
nè! Cả tiểu trại 2 rất sung sức nha! Tối rồi mà vẫn chưa chịu thua đâu. Mọi người
hô băng reo và tổ chức cuộc thi thách thức danh hài phiên bản Dáng dừa đó. Mình
là MC – một MC lắm lời, nhiều chuyện, hay lạc chủ đề nhưng cũng cực kì khôi hài
và lanh lẹ đó nha – mời thí sinh đầu tiên là bạn Quyền. Quyền là một cậu bé khá
là dễ thương, dễ gần, hài hước và tự tin gan dạ cho nên mọi người đặt cho bạn một
biệt hiệu. Đố các bạn biết đó là biệt hiệu gì? Gợi ý nhé: Hoa hậu thận thiện
đó!Với tiết mục “chào sân” ngắn nhất có thể, Quyền đã thành công trong việc
dành 2 triệu về cho tiểu trại. Tiếng vỗ tay lại vang lên. Chà! Đã chín giờ tối.
Mọi người tức tốc dọn dẹp lều và bàn ghế để chuẩn bị đi ngủ. Lên phòng rồi
nhưng mọi người chưa ngủ đâu. Vẫn còn nói chuyện với nhau nè, ngồi trong phòng
kể chuyện ma hay tấu hài cũng có luôn. Cho nên tối ấy tụi mình ngủ khá ngon và
mơ thấy những giấc mơ về kì trại lý thú sắp tới đây.

“Reng! Reng!” Tiếng chiếc đồng hồ báo thức kêu cạnh giường. Mọi
người ngồi dậy, dụi mắt vương vai. Đi đánh răng rửa mặt xong rồi thay đồ và dọn
dẹp. Giúp đỡ nhau khiêng các vật dụng của tiểu trại ra xe cũng là một khoảnh khắc
vui lắm đấy. Lên xe tầm canh năm nhưng mọi người thì vẫn luôn miệng hát. Điểm đến
đầu tiên là tượng Bác Hồ ở phố đi bộ Nguyễn Huệ với chủ đề: “Tạm biệt Sài Gòn –
Bến Tre xuất phát”. Các anh chị thủ lĩnh dâng hương và tặng hoa. Sau đó mọi người
sẽ chụp hình lại để lưu giữ làm các tư liệu cho Tổng đoàn. Theo sự hướng dẫn của
thầy Toàn, bốn chiếc xe được di chuyển về tuyến lộ thẳng về miền Tây. Trên xe tụi
mình được ăn sáng trước, nói chuyện, hát hò và giải câu đố vui. Anh Phúc là người
ra câu đố đầu tiên: “Trên chiếc cầu mình đang đi hỏi có bao nhiêu dây thép.” Mọi
người ngồi cặm cụi đếm nhưng không biết rằng điểm dừng của anh Phúc là ở đâu
nên mỗi người một đáp án. Và kết quả là…..trật lất. Cũng vừa đúng lúc xe dừng
bánh để đỗ vào trạm dừng chân thứ 2 của tụi mình. Đó là quán ăn Minh Tâm Quán.
Các bạn nào mua đồ hay ăn sáng thì mỗi tiểu trại sẽ có hai bàn dài để ngồi. Vừa
ngồi vừa nói chuyện cũng được nhưng cảnh cáo nè. Phải canh giờ đó nha! Khoảng nửa
giờ sau thì cả trại tập trung lên xe tiếp tục chặng đường đến quê hương Bến Tre
– Khu nghỉ dưỡng Mỹ An – là nơi mà cả trại tá túc trong ba ngày trại sắp tới. Vừa
bước chân xuống xe đã nghe thấy trầm trồ. Đẹp tuyệt! Sân chơi rộng lắm nha! Có
cây xanh trồng khắp nơi. Bồn hoa uốn cong theo lối đi. Mỗi tiểu trại có được một
“căn nhà” riêng. Trong đó rất rộng. Màu tường được phết vôi da cam rất hợp với
mái ngói đỏ trên đầu. Sau khi đã ổn định về vật chất và tinh thần, tụi mình được
điều động đi ăn trưa. “Đi ăn trưa. Chắc chắn là đi ăn trưa!…” Bài hát độc quyền
của tiểu trại 2 đó. Nhà ăn cũng đẹp không kém. Cấu trúc được xây hình vòng
cung. Tường màu xanh lá. Trên trần có chùm đèn pha lê lấp lánh. Nhìn ra cửa sổ
thì thấy hoa cỏ xanh tím vàng đẹp mắt lắm! Thức ăn thì khỏi phải chê luôn. Ăn
no nê tụi mình có được 2 đồng hồ để nghỉ ngơi. Chuẩn bị cho một buổi chiều đầy
hưng phấn. Chiều vừa loáng ánh nắng ban trưa còn sót lại, mọi người mặc trang
phục của riêng từng tiểu trại để tiến hành đi tham quan Bảo tàng Bến Tre. Với
những kỉ vật còn lưu lại được thời đổ máu khốc liệt nhưng đáng vinh quang của
nước ta, bảo tang đã đem lại cho mình rất nhiều tư liệu về bộ đội, vũ khí tự tạo
và sự khổ sở khi sinh sống và chiến đấu giành độc lập. Bà Nguyễn Thị Định là một
trong những thành viên tiêu biểu của Đội quân tóc dài. Dù áo dính đầy máu, mồ
hôi đổ ra như lũ thì phụ nữ Việt Nam vẫn luôn cố gắng chiến đấu hết mình và góp
phần công không nhỏ vào công cuộc đấu tranh vũ trang mặt trận Tổ Quốc đó nha.
Chiến tranh ngày xưa cũng gây tổn hại không ít về mặt tinh thần. Tuy thế nhân
dân miền Nam luôn cố gắng vươn dậy, nghĩ cho các thế hệ sau và cuối cùng cũng
được toại nguyện. Kế tiếp, tụi mình ghé ngang chợ để mua một só vật dụng cho trại
và đồng thời cũng đi thời cũng đi tham quan để biết chợ miền Tây là như thế
nào. Xong xuôi, dọn dẹp lên xe về Mỹ An. Tụi mình sẽ ăn cơm chiều và luyện tập
các tiết mục văn nghệ cho đêm hội tối nay còn được gọi là đêm hội văn hóa. Chắc
hẳn là tối nay nhộn nhịp lắm nè. Mặc các trang phục múa xong thì các tiểu trại
bắt đầu di chuyễn theo hàng một ra sảnh lớn. Phần thi băng reo được đề xuất đầu
tiên. Tiếp theo là nhảy cổ động, rồi tới dân vũ. Cuối cùng là múa dùi(của riêng
tiểu trại mình thôi nha!). Trước khi làm lửa trại, tụi mình sẽ trình diễn thời
trang và nhảy các điệu múa mà mọi người thích. Diễn xong mọi người sẽ nắm tay
nhau đi thành vòng tròn ra ngoài sân trước cổng có chất củi sẵn. Trong tiếng nhạc
hùng hồn, các bậc phụ huynh cũng như thành viên danh dự, ban huấn luyện và ban
chủ nhiệm sẽ thắp đuốc và châm lửa. Trong ánh lửa bập bùng, mọi người nhảy múa
rất sung sức. Các tiểu trại sẽ nhảy theo người ở giữa vòng tròn tiểu trại. Đặc
biệt còn có rất nhiều động tác lạ như nằm bò xuống đất, làm khỉ,… với sự tham
gia của anh Thọ. Nối nhau thành vòng tròn làm đoàn tàu đi bắt tay bạn bè và anh
chị. Chơi toát hết mồ hôi mà vẫn chưa ai thấy mệt. Tiếng cười tiếng ca vang khắp
đất trại. Vui không tả nỗi luôn!

5 giờ sáng rồi! Cùng dậy nào. Đánh răng rửa mặt và chuẩn bị một
ngày mới vui vẻ bắt đầu. Hôm nay tôi rất háo hức chờ phần quà đặc biệt của buổi
tối hôm nay. Quà gì thì các bạn sẽ biết sau nhé. Bây giờ thì đi với mình….Du hí
sông Tiền. Đầu tiên, mình sẽ ghé vào quán trà mật ong thưởng thức hương vị trà
ngọt ngào đặc sản của miền Tây được lấy từ những giọt mật ngọt trong tổ ong được
nuôi cũng đã nhiều năm rèn luyện. Vừa nhâm nhi tách trà vừa nghe đờn ca tài tử
thì còn gì hay hơn nữa. Rồi tụi mình sẽ phân công đi ghe theo nhóm(ghe nhỏ thôi
nha!) Cả nhóm rất thích đi ghe nhưng mà không ai dám lắc lư cả. Đò cập bến, cả
đoàn vào trong phòng tham quan trước. Được biết đây là một khu du lịch dựng lại
hình tượng ngôi đền của ông Đạo Dừa trên Cồn Phụng này. Phần  quà lớn nhất mà ông được tặng đó là một cặp
ngà voi khổng lồ cao tận ba mét bảy, nặng sáu mươi ki-lô-gam. Dưới ông là hàng
ngàn phật tử muốn được theo tu tập. Thật đáng nể đúng không các bạn? Tiếp đây tụi
mình cùng tới khu vực câu cá sấu nào! Oa! Mọi người tụ tập đã đông đủ. Các bạn
cầm câu là những bạn khá là gan dạ. Chỉ thả miếng  mồi trên miệng cá sấu rồi lại giật ra không
cho nó ăn luôn(Tội nghiệp quá!). Cứ khoảng hai ba lần thì một con cá sấu ăn được
một miếng. Thôi mình đi nào! Tới lò kẹo dừa thôi. Tụi mình được ăn kẹo dừa mới
làm nữa nè. Còn nóng hổi luôn nha! Ngọt ngọt, bùi bùi và hơi dính một chút, kẹo
dừa đã gây ấn tượng không biết cho bao nhiêu em nhỏ của đoàn mình nè. Ở đây tụi
mình sẽ được ngắm hồ sen tự nhiên, nước trong lắm. Sen hồng nở to bung hết cỡ,
nằm trên những tán lá  màu lục trông rất
là đậm chất quê đó! Yêu lắm xứ của kẹo dừa. Lên xe thôi nào. Bất ngờ đến đây. Tối
nay là tối đăng quang đó nha. Tụi mình sẽ được nâng cấp lên Hướng dương Một
luôn. Trong nền nhạc dịu, không gian như lắng đọng(vì bài thi năm nay rất khó),
các bạn cũng như mình, đưa mắt theo từng dòng chữ xướng tên từ Nơ bướm đến Hướng
dương. Sau khi nghe tên mình, mình và các bạn mừng lắm. Cảm xúc lúc này đang lẫn
lộn, vừa vui vừa lo lắng cho bạn mình. Kết quả là tất cả đều đậu. Cả đám cười đến
tít mắt. Pháo bắn nổ to vang hòa cùng những dòng nước mắt đang lăn dài trên má
để chúc mừng cho những thành viên xuất sắc nhận được danh hiệu hướng dương Một.
Cũng có chút lo lắng nhưng vẫn khá tự tin về bài làm của mình cũng như sự động
viên của ba mẹ mình đã vui vẻ hơn khi sinh hoạt trại cùng với các bạn và các
anh chị. Sau khi tuyên dương các thủ khoa, những chiếc đuốc được thắp lên trên
tay các bạn, các anh chị có bài làm xuất sắc nhất, xứng đáng nhất đã khiến cho
ông trời phải “rơi lệ”. Mọi người phụ nhau dọn đồ vào hội trường để có thể tiếp
tục lễ. Dù trời mưa nhưng mọi người vẫn rất hí hửng đó. Khiêng đồ trong niềm
vui mà cho nên mình chẳng thấy nặng nhọc gì cả. Thầy Toàn cầm míc lên và tuyên
bố về việc làm lễ bế mạc trại. Chúng mình được tặng quà lưu niệm là các chú
trâu gỗ vô cùng dể thương. Khi về nhà nghỉ cũng là lúc…..mọi người ăn liên hoan
đêm cuối trước khi chia tay. Không chỉ ăn không đâu nha. Bọn mình còn mở nhạc,
nhảy múa và quậy nữa. Cười nói nhộn nhịp, vỗ tay theo tiếng nhạc, lưu luyến những
kỉ niệm đã trôi qua. Nhiều lúc mình lại tự hỏi: “Sao thời gian trôi qua nhanh
thế?”. Mới ấy thôi đã phải chia tay rồi. Những ngày tháng vui cùng nhau như thế
này sẽ đi theo mỗi người đến cuối chặng đường, mang vào cuộc sống, tự hào kể rằng
tôi từng là thành viên Sao Bắc Đẩu. Kí ức của chúng mình sẽ lắng lại, ghi sâu
vào trong tim để mai này có khó khăn hay hoạn nạn, chuyện vui hay chuyện buồn đều
phải nhớ đến nhau. “Rồi mai đây rời xa bạn nhé – Khúc hát xưa đêm lửa bập bùng
– Chia tay nhau bạn ơi có nhớ – Năm tháng này nhớ mãi không phai”.

            Vừa được học
các kĩ năng sống tiện ích cho đời sống – những điều cơ bản để tồn tại – và giúp
đỡ người khác cũng trong hoàn cảnh khó khăn vừa được vui chơi, thi đua cùng bạn
bè thì không còn gì hạnh phúc hơn nữa. Mình xin hứa với mọi người mình sẽ vâng
lời người lớn, biết vận dụng những gì đã học, hoạt bát thân thiện trong cuộc sống
và học thất giỏi để xứng đáng là con ngoan trò giỏi và là thành viên của Tổng
đoàn Sao Bắc Đẩu. Xin hứa! Xin hứa! Xin hứa! Một ngày là Sao Bắc Đẩu – Mãi mãi
là Sao Bắc Đẩu.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng