CẢM NHẬN VỀ TRẠI HUẤN LUYỆN VÀ NÂNG BẬC LẦN 10 CỦA TỔNG ĐOÀN SAO BẮC ĐẨU TP. HỒ CHÍ MINH

CẢM
NHẬN VỀ TRẠI HUẤN LUYỆN VÀ NÂNG BẬC LẦN 10 CỦA TỔNG ĐOÀN SAO BẮC ĐẨU TP. HỒ CHÍ
MINH

 

Người viết: Võ Hoài Trung

Thành
viên danh dự

Tiểu
trại Hướng Dương

 

Mỗi
năm, khi hoa phượng vĩ bắt đầu nở đỏ trên cây và đám ve sầu rỉ rả gọi hè cũng
là lúc Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu TPHCM bắt đầu chuẩn bị cho một chuỗi các hoạt động
lớn trong năm. Mở đầu chuỗi hoạt động này là một trong những sự kiện được các
thành viên quan tâm nhất chính là Trại Huấn Luyện và Nâng Bậc lần 10 diễn ra từ
10-13/07/2017 tại TP Đà Lạt, Lâm Đồng. Ngay từ cuối tháng 5, công tác chuẩn bị
đã hoàn tất để sẵn sàng đón nhận số lượng thành viên đăng ký tham gia cao kỷ
lục so với các kỳ trại trước: hơn hai trăm thành viên đăng ký. Năm nay, tôi
được phân công hỗ trợ công tác tổ chức của một tiểu trại có cái tên rất ý
nghĩa, gắn liền với hình ảnh quen thuộc của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu: tiểu trại 2 –
tiểu trại Hướng Dương.

Khi
cầm trong tay danh sách thành viên tiểu trại, có hai điều khiến tôi bất ngờ
nhất chính là tiểu trại 2 có số lượng thành viên nhí (lứa tuổi sao, tiểu sao)
rất nhiều và số lượng phụ huynh tham gia cũng đông không kém. Một điều khá thú
vị khác là tiểu trại còn có sự tham gia của hai thành viên cao tuổi nhất trong toàn
trại: ông nội Đình Diệm và bà ngoại Khánh Mỹ. Những bỡ ngỡ ban đầu đã nhanh
chóng biến mất để nhường cho những nụ cười thân thiện, những tình cảm ấm áp,
chan hòa của các thành viên tiểu trại dành cho nhau. Chúng tôi cùng bắt nhịp
hát vang bài hát của trại, cùng chia sẻ ý tưởng và lại đổ mồ hôi để hết mình
tập luyện cho các tiết mục văn nghệ…. Thế là ngay từ những giây phút đầu tiên
gặp mặt nhau, chúng tôi không còn là một nhóm trại sinh xa lạ nữa mà chúng tôi
đã trở thành đại gia đình tiểu trại 2 với đầy đủ nội ngoại, ba mẹ, anh chị em.

Ngày
trại đầu tiên ở Trường Đoàn Lý Tự Trọng cũng mang đến nhiều điều thú vị. Các
bạn trại sinh đến rất sớm, hành lý sẵn sàng, khuôn mặt tươi vui và bừng sáng cả
một góc sân trường với màu áo vàng đặc trưng như chính cái tên Hướng Dương của
tiểu trại. Có những bạn ở tận Gò Vấp, Bình Chánh, Quận 12… cũng có mặt trước
giờ nhập trại quy định. Có lẽ vì sự háo hức tham gia trại hè và tình cảm gia
đình thân thiết của các thành viên mà chúng tôi tràn đầy hứng khởi và niềm vui
khi tham gia các trò chơi vận động diễn ra trên đất trại. Không riêng gì tôi mà
rất nhiều bạn trẻ khác cũng ngạc nhiên và khâm phục lòng nhiệt huyết và sự say
mê của thành viên có năm sinh nhỏ nhất trại: ông nội Đình Diệm. Ông nội hăng
say tham gia tất cả các trò chơi mà những người trẻ như tôi phải căng hết sức
mới theo kịp. Chính nhiệt huyết của ông nội đã truyền dẫn khiến chúng tôi có
thêm nguồn cảm hứng và niềm vui để bung hết sức mình vào những môn thi đòi hỏi
sự mạnh mẽ, khéo léo, đoàn kết giữa các tiểu trại. Mới vừa tham gia vào trò
chơi bánh xe thần tốc thở không ra hơi xong lại quay sang hò hét: “Trái, Phải,
Trái, Phải” với trò chơi đôi hài vạn dặm. Chưa kịp nghỉ dưỡng sức sau khi la
hét khản cổ lại thấy các thành viên đỏ mặt, tía tai, mím môi tham gia vào kéo
co ngược. Hơn hai mươi thành viên mà hơn phân nửa trong số đó còn ở độ tuổi
tiểu học bị đội bạn lôi đi xềnh xệch mà miệng vẫn cười rất tươi. Rồi thoắt đó
lại thấy từng cặp áo vàng nhíu mày, nhăn mặt, phùng má, trợn mắt nắm tay nhau
dìu những quả bóng nhỏ trên trán đi về đích. Không thể kể hết những cái tên,
những khuôn mặt vì tất cả đều giống nhau: lưng áo ướt đẫm mồ hôi và nụ cười lúc
nào cũng nở sẵn trên môi.


những ngày sống chung cùng tập thể mới thấy được sức mạnh của tình đoàn kết,
yêu thương, chăm sóc lẫn nhau đẹp như thế nào. Khi những giọt nước mắt lăn dài
trên má Huệ Nghi trong trò chơi đôi hài vạn dặm cũng là lúc các bạn xúm vào vỗ
về, an ủi, động viên để Nghi tiếp tục hoàn thành phần thi và về đích trong
tiếng reo hò. Khi Bảo Lâm lo lắng vì không có bà ngoại bên cạnh lại thấy ngay
các anh chị, bạn bè dỗ dành. Mỗi một tiến bộ dù rất nhỏ của Linh Đan, Bá Triết,
Minh Đăng… cũng được cả tiểu trại vỗ tay tán thưởng, tạo thêm cho các bạn sự tự
tin và cố gắng phấn đấu hơn nữa. Có trải qua những kỳ trại hè cùng nhau như thế
này mới thấy được sự trưởng thành của các bạn Thiên Đức, Minh Duy, Anh Khoa…
khi tự lập trong một nhóm riêng, tự quản lý lẫn nhau. Từ những thành viên tiểu
sao nhỏ xíu ngày nào các bạn giờ đây đã trở thành những anh chị gương mẫu cho
các em nhỏ học hỏi theo. Đi trại để thấy được tinh thần tập thể lan tỏa mạnh mẽ
đến từng cá nhân ra sao khi cả tiểu trại cùng nhau đi bộ xuống thác Datanla rồi
lại cùng nhau đi ngược từng bậc thang để chinh phục con dốc cao mà không phải
cá nhân nào cũng có thể làm được một mình. Nhìn các bạn trại sinh nhỏ xíu vừa
leo những bậc thang cao, vừa thở phì phò nhưng lại rất hăng say khi hô đáp băng
reo tiểu trại, chúng tôi lại thấy trong lòng rộn rã niềm vui. Cứ thế, cả một
con dốc dài chẳng mấy chốc đã lùi lại phía sau bước chân của các thành viên.

Đi
trại để cảm nhận được sự gắn kết, chung vai vì tập thể của các thành viên mà
đặc biệt là của ông bà cha mẹ. Ông nội và bà ngoại rất kiên trì dạy dỗ uốn nắn
cho từng bạn nhỏ trong lời ăn tiếng nói, trong cách giao tiếp với mọi người.…
Ba mẹ không ngại khó khăn vất vả để chăm sóc, vệ sinh cá nhân, lo lắng cho từng
bữa ăn, từng cái áo ấm của các trại sinh. Những ngày trên đất trại với những
bữa cơm chung hay những khi tham gia trò chơi lớn mới thấy được sự quan tâm
chăm sóc của các anh chị lớp lớn dành cho các em nhỏ chu đáo, tận tụy ra sao.

Không
riêng gì tôi mà có lẽ các trại sinh khác cũng không quên được những cảm xúc
bùng cháy của đêm hội văn hóa ở KDL Đồi Mộng Mơ khi chúng tôi được tham gia vào
những tiết mục múa cây nhà lá vườn do thành viên của các tiểu trại tự biên đạo
và biểu diễn. Những động tác còn lóng ngóng vụng về, đôi lúc đang múa lại quên
bài nhưng mỗi thành viên đều cố gắng hết mình để có được tiết mục nhảy cổ động
vui tươi trong âm hưởng của Tiếng Cồng Chiêng Tây Nguyên, sự thướt tha đằm thắm
trong bài múa Ai Lên Xứ Hoa Đào hay những bước nhảy rộn rã sôi động của vũ điệu
Cha Cha Cha.

Những
ngày trại đáng nhớ rồi cũng đã qua, những khung cảnh đẹp, những trò chơi vui
nhộn, những hình ảnh trang trọng của ngày khai mạc trại hay những giây phút
thiêng liêng trong đêm hội đăng quang và bế mạc sẽ chỉ còn lại trong những bức
ảnh, những thước phim ghi lại. Các thành viên sẽ quay về và bận rộn với việc
học tập, với cuộc sống hàng ngày của mình nhưng những kỷ niệm đẹp, những ký ức
về những ngày sinh hoạt, chơi đùa, ca hát, những bữa cơm ấm áp bên nhau sẽ vẫn
còn mãi trong tâm trí của mỗi thành viên. Chuyến xe đưa cả tiểu trại từ Đà Lạt trở
về TPHCM cứ rộn rã những câu chuyện không muốn chấm dứt của các bạn nhỏ, lắng
đọng những sẻ chia chân tình của nội ngoại, của ba mẹ về cách giáo dục, dạy dỗ
con trẻ, về những băn khoăn trăn trở để góp sức mình vào những hoạt động cộng
đồng của Sao Bắc Đẩu. Niềm vui càng kéo dài thêm khi tất cả các trại sinh cùng
ông bà, ba mẹ quyết tâm hẹn nhau sẽ tiếp tục tham gia đông đủ vào kỳ trại năm
sau.

Trại
hè đã kết thúc, nhưng tôi tin rằng ngọn lửa nhiệt huyết, yêu thương được thắp
lên trong trái tim của các thành viên vẫn tiếp tục cháy sáng và lan tỏa trong
cuộc sống thường ngày. Những điều hay, lẽ phải các bạn học tập được từ những
ngày trại sẽ là bước khởi đầu để các bạn phấn đấu, rèn luyện để trở thành những
thành viên Sao Bắc Đẩu gương mẫu; những người con hiếu thảo, ngoan hiền của gia
đình; những công dân sống tốt, sống có ích góp phần xây dựng đất nước phát
triển như phương châm của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu: Yêu Nước – Dũng Cảm – Hào Hiệp
– Cao Thượng. Hẹn gặp lại và mong được nhìn thấy các bạn trưởng thành hơn tại Trại
Huấn Luyện và Nâng Bậc lần thứ 11 tổ chức tại Xuyên Mộc, Bà Rịa Vũng Tàu năm
2018.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng