Là một thành viên gắn bó với Sao Thủy trong thời gian dài, em là người chứng kiến từng sự thay đổi của Sao Thủy, của từng bạn trong Sao Thủy và của chính bản thân em…
Em tham gia Sao Bắc Đẩu năm em học lớp 4. Ba mẹ đăng ký cho em và em được gia nhập vào Sao Thủy. Lúc đó anh Tuấn Anh là Thủ Lĩnh và chị Phụng là phó Thủ Lĩnh. Sinh hoạt được một thời gian thì Sao Bắc Đẩu tách Tiểu Sao, Sao Thiên Vương, Sao Hải Vương,… Các anh chị được phân công nhiệm vụ mới. Anh Tuấn Anh đi qua sao khác, còn chị Phụng ở lại Sao Thủy.
Em học tập được ở chị Phụng rất nhiều. Em rất biết ơn và khâm phục chị Phụng. Anh Tuấn Anh đi để lại Sao Thủy lúc đó vô cùng khó khăn. Các bạn trong Sao Thủy mới có, cũ cũng có. Các bạn không hòa đồng với nhau mà chơi theo từng nhóm, các bạn không biết phụ anh chị dựng lều hay xếp ghế, các bạn không biết chào, không biết nhặt rác,… các bạn hay đùa giỡn, quậy phá,… các bạn rất vô tâm…
Rồi em thấy chị Phụng đi bắt chuyện với từng bạn mới giúp các bạn hòa nhập. Em thấy chị Phụng khéo léo trong cách cư xử với từng bạn cũ để các bạn thấy được vai trò và trách nhiệm của mình khi đã là người đi trước. Em thấy chị Phụng xếp từng cái ghế, nhặt từng mẩu rác mà vì vô tình hay cố ý tụi em quăng xuống đất. Em thấy chị Phụng xỏ từng cây gậy, may từng góc lều mà tụi em làm hư. Em thấy chị Phụng đi sửa lại nón, bẻ lại cổ áo cho từng bạn trong giờ chào cờ. Em thấy chị băng bó, lo lắng khi tụi em chơi đùa bị ngã. Em thấy… thấy… thấy… nhiều nhiều lắm những việc chị đã làm cho chúng em…Vậy mà tụi em lại vô tâm quá đỗi…
Em nhớ có lần chị phát cho tụi em mỗi người 1 tờ giấy những bài hát mừng tết, mừng xuân do chính chị tìm, sắp xếp, trang trí cho tụi em dễ thuộc. Chị còn đem theo loa mở nhạc rất hay. Chị dạy chúng em hát… Hôm đó chúng em đã rất vui và hát rất nhiệt tình. Cuối giờ chị vào lều dọn dẹp, thấy từng tờ giấy bài hát tụi em quăng bừa bãi trong lều, rồi thấy từng tờ giấy bài hát rơi vãi trên sân với nhiều dấu giày dẫm đạp. Chị nhặt từng tờ giấy, em thoáng thấy trong mắt chị có một nỗi buồn. Chị hơi im lặng rồi gọi chúng em tới tập hợp lại và ngồi thành vòng tròn nhỏ. Cầm những tờ giấy nhàu nát trên tay, chị hỏi:
-Những tờ giấy bài hát này của bạn nào đánh rơi?
Một số bạn tìm lại trong túi, trong balô của mình.
-Dạ không phải của em!
-Dạ cũng không phải của em!
Một số bạn trả lời.Nhưng cũng có một số bạn im lặng không nói gì. Chị hỏi tiếp:
-Không bạn nào nhận vậy những tờ giấy này là của ai? Có bao nhiêu bạn xếp tờ giấy này ngay ngắn, bỏ vào balô đem về nhà?
Một vài bạn giơ tay.
-Dạ em!
-Dạ em có bỏ vào balô
Một vài bạn chỉ im lặng, không nói và không dám nhận những tờ giấy của mình.
Em thấy mắt chị rưng rưng, giọng nghẹn ngào, chị lại nói:
– Chị biết đối với tụi em đó chỉ là tờ giấy bình thường,không quan trọng. Nhưng đó là tất cả sự quan tâm chị dành cho tụi em. Chị đi học, đi làm bận rộn cả tuần, không có thời gian rảnh, đến tối mới về tới nhà. Nên chị đã thức khuya suốt mấy đêm liền để tìm nhạc và đánh lời bài hát cho tụi em. Chị chạy hết chỗ này đến chỗ khác mượn loa để mở nhạc cho sinh động là vì ai? Vậy mà có bao nhiêu bạn hiểu được sự quan tâm đó? Mỗi sáng chủ nhật các em đến đây sinh hoạt, các anh chị đã phải chuẩn bị sẵn chương trình cho các em, học những gì, làm những gì. Chuẩn bị tài liệu cho các em học, chuẩn bị vật dụng cho các em chơi, chuẩn bị quà tặng khuyến khích tụi em,… Các em có phải lo lắng gì không? Các em có bao giờ dựng lều phụ các anh chị không? Các em có bao giờ nhặt rác nơi minh sinh hoạt? Tụi em giận dỗi nhau các anh chị cũng phải đi làm lành. Mình cùng đến đây sinh hoạt, đến đây chơi, đến đây học hỏi. Mình có thêm nhiều bạn bè, nhiều anh chị em. Dù không phải ruột thịt nhưng chúng ta như anh em một nhà. Các em phải biết nhường nhịn, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Bạn nào chưa tốt thì phải giúp bạn tốt hơn chứ không được xa lánh bạn mình. Có bạn hôm nào thích thì đến sinh hoạt, hôm nào không thích thì lại ở nhà. Các em có biết mỗi sáng chủ nhật các anh chị đều mong chờ được gặp tụi em?
Giọt nước mắt lăn dài trên má chị…
– Chẳng lẽ… đối với tụi em những điều mà anh chị làm là vô nghĩa?
– Chẳng lẽ… các anh chị làm tất cả vì tụi em để bây giờ nhận được những điều này sao?
Chị và cả vòng tròn đều im lặng. Lần đầu tiên em thấy có sự im lặng đến thế. Các em hãy cùng ngồi lại với nhau, hãy cùng nhận lỗi và hãy tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm. Các em hãy thử suy nghĩ về những lời chị nói, hãy nhìn lại bản thân mình. Nếu các em thấy những lời chị nói là đúng thì hãy bỏ qua những giận hờn cá nhân, hãy sống vì tập thể, hãy biết yêu thương nhau. Còn nếu các em không quan tâm, các em thấy mình không làm được, mình sẽ quên thôi thì các em hãy xem như đó là những lời chia sẻ để giúp mình trưởng thành hơn sau này.Chị sẽ không nói nữa và cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Các em hãy tự suy nghĩ và tự quyết định xem mình sẽ phải làm gì!
Chị để những tờ giấy xuống đi vào lều. Chị cho chúng em thời gian để nhìn lại mình…
Chị Quỳnh Anh lên tiếng trước:
– Xin lỗi Tâm vì đã lớn tiếng với bạn. Xin lỗi tụi em vì chị đã không quan tâm đến tụi em nhiều hơn khi là người đi trước. Chị mong chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi. Chị mong chúng ta sẽ không bao giờ làm chị Phụng buồn. Chị mong chúng ta sẽ cố gắng hoàn thiện mình hơn.
– Mình cũng xin lỗi vì đã giật tóc bạn. Mình chỉ giỡn thôi. Bạn tha lỗi cho mình nha.
Bé Trúc Anh nói:
-Em cũng không muốn làm chị Phụng buồn. Em sẽ thay đổi tốt hơn.
-Trúc Anh ngoan lắm rồi mà còn nói vậy nữa.
-Mình xin lỗi vì làm rách tập bạn.
-Mình xin lỗi vì làm bạn té.
-Mình xin lỗi…
-Mình xin lỗi…
-Tha lỗi cho mình nha…
Các bạn đã biết xin lỗi nhau và biết nhận lỗi. Những lời xin lỗi cứ tiếp tục vang lên. Những cái nắm tay, những tiếng cười biểu hiện cho sự tha thứ. Một vài bạn mạnh dạn nhận lại tờ giấy bài hát đã nhàu nát, vuốt lại cho thẳng và bỏ ngay ngắn vào balô.
-Từ đây chúng ta hãy biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau nhé!
-Mình đi xin lỗi chị Phụng nha!
Các bạn chạy ùa vào lều.
-Chị ơi em xin lỗi chị! Chị đừng buồn nữa nha!
-Chị ơi em có bỏ tờ giấy vào balô đem về nhà học nữa nè chị!
-Chị ơi chị nói cảm động quá làm em khóc theo chị rồi nè!
-Chị ơi các bạn hứa là sẽ thay đổi rồi. Chị đừng buồn nữa nha!
-Chị ơi em dẹp lều phụ chị nha!
-Chị ơi chị đừng khóc nữa nha! Trước giờ em chỉ thấy chị cười thôi!
-Em hứa sẽ không bao giờ làm chị buồn. Chị đừng khóc nữa nha chị!
-Chị ơi em thương chị lắm! Em không muốn thấy chị buồn đâu!
Chị lau nước mắt, xoa đầu tụi em mỉm cười.
-Giờ mới biết thương chị sao? Không uổng công chị lo lắng cho tụi em từ đó đến giờ!
-A!Chị Phụng cười rồi kìa!
-Lêu lêu chị Phụng vừa khóc vừa cười…
Tiếng cười giòn tan trong lều…Nụ cười lại nở trên môi chị…
Và các bạn đã hòa đồng hơn, biết chào, biết phụ chị Phụng cất ghế, dẹp lều, biết nhặt rác ở khu vực sinh hoạt. Từ đó tụi em đã thay đổi rất nhiều, đã biết quan tâm hơn đến mọi người xung quanh.
Em luôn nhớ mãi về ngày hôm đó, nhớ như in lời chị nói. Những lời nói của chị đã tác động mạnh đến chúng em. Em cám ơn chị rất nhiều khi đã giúp chúng em nhìn thấy khuyết điểm ở chính bản thân mình. Em cám ơn chị vì đã luôn yêu thương, lo lắng cho tụi em. Em cám ơn chị vì những gì chị đã làm cho tụi em. Em cám ơn chị về tất cả.Còn nhiều lắm những chuyện em muốn kể về chị. Đối với em chị như là một người bạn, một người chị, một người cô đã giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống. Em học tập được rất nhiều điều từ chị. Chị là người em vô cùng ngưỡng mộ!
Nhân dịp 20-11,em chúc chị được nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Chúc Sao Thủy mình sẽ luôn vững mạnh. Các bạn sẽ luôn yêu thương, giúp đỡ, nhường nhịn nhau.Hãy luôn mỉm cười chị nha! Và hãy luôn sát cánh cùng tụi em, cùng Sao Thủy trong chặng đường sắp tới! Tụi em yêu chị nhiều nhiều lắm chị ơi!!!