Từ khi có em, tôi đã không còn được chiều chuộng như ngày nào nữa. Khi em tôi từ bệnh viện về, việc đầu tiên mẹ bắt tôi phải làm là pha sữa. Tôi chỉ mới sáu tuổi và chưa phải pha sữa lần nào thế mà mẹ đã sai tôi làm. Lần đó, tôi bị bỏng, mẹ lại nói tôi vài câu khiến tôi cảm thấy tủi thân. Càng lớn lên, em tôi càng tò mò, nghịch ngợm. Tôi không còn được đi chơi nhiều vì còn phải ở nhà trông em. Vì nó, tôi phải nấu cơm, tự giặt giũ, quét nhà. Có những lúc tôi chỉ muốn đổ hết tội lên đầu nó. Càng ngày tôi càng xa lánh, mắng mỏ và dọa nạt nó. Tôi giận dỗi nó một cách mù quáng.
Khi lớn hơn, biết biết một chút, em tôi bắt đầu sợ rất nhiều. Nó sợ cô đơn, sợ gián, sợ bóng tối… Những lần đó, nó toàn kêu tên tôi hay chạy ra ôm chặt tôi mà kể lể, khóc lóc. Nhưng với ý nghĩ hằn học, tôi chỉ quát: “Con trai, con đứa, sợ cái gì?” Mỗi khi ăn quà bố mẹ mua, nó đều phần tôi. Thế mà vì ý nghĩ hằn học trong lòng mình, tôi chỉ xua tay và từ chối tất cả.
Rồi cũng đến lúc tôi phải nhìn lại mình. Em luôn muốn bày tỏ sự yêu thương, chia sẻ với tôi, cớ gì tôi lại làm vậy? Kể từ đó, tôi cởi mở với em hơn. Em luôn chia sẻ với tôi mọi điều và cũng nhiệt tình giúp tôi làm việc nhà. Những lúc đó hai anh em cười đùa rất vui vẻ. Đến trường học, em luôn khoe với bạn rằng “Anh tớ giỏi thế này, anh tớ giỏi thế nọ”. Dường như nó coi tôi như một người anh vĩ đại vậy! Tôi cũng không biết tôi đã yêu quý em từ khi nào. Em đã giúp tôi đĩnh đạc hơn, tháo vát hơn và trở thành một người anh cả trụ cột trong nhà. Thực sự em tôi đã đem lại cho tôi nhiều thứ tốt đẹp hơn là tôi tưởng trước kia.
Bạn biết không? Khi bạn trồng cây yêu thương, đến khi ra quả, bạn mang quả đó đến cho mọi người thì bạn sẽ nhận lại gấp nhiều lần từ hoa trái yêu thương đó. Thứ nhận được đó cũng là lòng tin yêu cuộc sống, hạnh phúc và sự sẻ chia.
Nguyễn Lê Quang (Lớp 9A, THCS Ngô Gia Tự