[ĐÔI LỜI TUỔI ĐÔI MƯƠI] Trần Ngọc Nhã Chi – Thủ lĩnh Sao Cá Heo – Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn

– Anh tò mò lâu rồi nhưng bây giờ anh mới hỏi. Em học trường gì mà đồng phục đẹp vậy? Anh thấy nhiều trường cũng cho học sinh mặc váy, nhưng màu váy xanh ô-liu này trông đặc biệt lắm!
– Dạ, đây là đồng phục của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu. Tụi em sinh hoạt kỹ năng ở công viên Tao Đàn.
– Vậy hả? Rồi hôm nay về còn cầm hoa theo nữa, anh nào tặng đúng hông?
– Dạ hổng phải, là “học trò” em tặng. Hôm nay là 20/11 mà!
– Trời, em có phải là cô giáo không mà có học trò?!
Niềm vui của một cô gái tuổi đôi mươi đôi khi chỉ đơn giản vậy đó! Sáng chủ nhật xách balo rong ruổi trên chuyến xe 150, rảo bộ dọc con đường Trương Định để đến công viên Tao Đàn. Ngồi trên xe buýt cũng phải 2 tiếng đồng hồ nếu tính cả lượt đi và về, đổi lại vài giờ ít ỏi được chơi, được học, được chia sẻ, được chuyện trò cùng những thành viên chung màu áo.
Cũng có lúc nhận được những câu hỏi đại loại như “Làm cái này có lương không? Sao thấy mê dữ vậy?”, nhưng tôi biết, mình nhận được nhiều hơn thế nữa. Gắn bó cùng Tổng đoàn đã hơn 5 năm, tôi học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ các thành viên Ban Chủ nhiệm, Ban Huấn luyện và cả Thành viên danh dự, là những phụ huynh có con em đang sinh hoạt tại đây. Kiến thức về các hiện tượng, vấn đề trong xã hội cũng dần được tích lũy nhờ quá trình tìm tòi và xây dựng nội dung sinh hoạt hàng tuần.
Quay lại cuộc trò chuyện với chàng trai ở bến xe Tân Vạn. Ừ thì, tuy không đứng trên bục giảng, không có phấn trắng – bảng đen, nhưng chúng tôi cũng đã và đang góp sức xây dựng cộng đồng văn minh. Kể ra thì chúng tôi cũng là những thầy cô giáo đấy chứ, chỉ khác một điều là chúng tôi không dạy những môn học thuật và lý thuyết như ở trường; trên sân cộng đồng, chúng tôi dạy kỹ năng sống cho các em nhỏ. Và như vậy, nói ngày 20/11 dành cho chúng tôi cũng chẳng sai. Còn gì hạnh phúc hơn khi sau buổi sinh hoạt ấy, những bông hoa, những chiếc thiệp thủ công do chúng tôi hướng dẫn và chính tay các thành viên thực hiện, lại được các em trao tặng cho mình. Đó chính là sự công nhận và như một lời cảm ơn dành cho sự đóng góp của những người thủ lĩnh.
Với riêng tôi, trở lại sân sinh hoạt cộng đồng sau 2 năm vắng bóng, tôi rất vui và xúc động. Ít nhiều những “đồng nghiệp” của tôi bây giờ, trước đây từng là thành viên của nhóm mình phụ trách. Được chứng kiến quá trình các em học hỏi và trưởng thành, tôi tự hào vì đã góp phần đào tạo nên lứa thủ lĩnh mới đầy tài năng, nhiệt huyết. Thương chúc cho những đứa em của chị và tất cả những ai đang làm công tác giáo dục luôn giữ được ngọn lửa đam mê, cống hiến tận tâm, tận trí và tận lực cho cộng đồng.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng