HÀNH TRÌNH 10 NĂM – YÊU THƯƠNG CỨ THẾ ĐONG ĐẦY

Như một thói quen, tôi háo hức mong chờ đến ngày diễn ra Trại Huấn luyện và nâng bậc lần X – năm 2017 của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu Tp. Hồ Chí Minh. Điểm dừng chân lần này không lạ lẫm mà rất quen thuộc đối với tôi đó chính là Tp. Đà Lạt – Thành phố ngàn hoa. Thế nhưng sao trong lòng tôi vẫn không khỏi bồi hồi, nôn nao

HÀNH TRÌNH 10 NĂM – YÊU THƯƠNG CỨ THẾ ĐONG ĐẦY

 

Người viết: Đoàn Thị Thu Chung

Tiểu trại trưởng tiểu trại Hướng Dương

 

“Hè lại đến khi phố phường đỏ thắm hoa phượng,

Hè lại đến khi tiếng chim rộn ràng hót vang,

Tạm biệt giấy bút thân yêu,

Tạm biệt mái trường mến yêu,

Chúng em chào đón hè đã về…”

Mùa hè đã đến rồi, tiếng ve kêu râm ran, những cánh phượng đỏ đua nhau khoe sắc rực rỡ trên khắp các nẻo đường. Mùa hè như vẫy gọi chúng tôi chuẩn bị hành trang đi khám phá những vùng đất mới.

Như một thói quen, tôi háo hức mong chờ đến ngày diễn ra Trại Huấn luyện và nâng bậc lần X – năm 2017 của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu Tp. Hồ Chí Minh. Điểm dừng chân lần này không lạ lẫm mà rất quen thuộc đối với tôi đó chính là Tp. Đà Lạt – Thành phố ngàn hoa. Thế nhưng sao trong lòng tôi vẫn không khỏi bồi hồi, nôn nao.

Vì sao ư???

Vì đây là một kì trại hết sức ý nghĩa đối với tôi và Đại gia đình Sao Bắc Đẩu của tôi.

Kì trại đánh dấu một bước chuyển lớn, Đại gia đình của tôi đã 10 tuổi rồi đấy!

Đã có 10 hành trình như thế diễn ra trong suốt 10 năm sinh hoạt, cũng là những chuyến tham quan, cũng là đêm hội văn hóa, cũng là đêm lửa trại, cũng là đêm đăng quang… Thế nhưng, đối với mỗi thành viên gắn bó với Đại gia đình này có lẽ đây là hành trình mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc và thiêng liêng.

Có lẽ vì vậy mà hành trình năm nay cũng đặc biệt hơn hẳn mọi năm: Mưa nhiều hơn, phố xá đông hơn, đi tham quan nhiều hơn, trại sinh sung sức, nhiệt tình hơn…

Tiếp tục là tiểu trại trưởng của một tiểu trại. Nhưng điều làm cho tôi thấy ý nghĩa hơn đó là: Tên tiểu trại là tên loài hoa tượng trưng cho hình ảnh của Đại gia đình tôi “HOA HƯỚNG DƯƠNG”.

Đúng với tiêu chí băng reo mà chúng tôi đặt ra :

“Dung dăng dung dẻ,

Tiểu trại vui vẻ,

Cùng nắm chặt tay,

Chung sức dựng xây,

Gia đình Sao Bắc Đẩu.

Chúng tôi là: Tiểu trại Hướng Dương

… Đi khắp muôn phương … Trao nhau yêu thương…”

Mặc dù trại sinh của tôi sinh hoạt ở những nhóm khác nhau, sân sinh hoạt khác nhau, độ tuổi khác nhau. Nhưng, tất cả chúng tôi là một. Một gia đình nhỏ trong một gia đình lớn Sao Bắc Đẩu. Gia đình Hướng Dương lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan, đoàn kết và yêu thương nhau.

Có lẽ gia đình Hướng dương của tôi là gia đình đông thành viên nhất, có nhiều trẻ con nhất và cũng có nhiều ông bà nhất. Những ngày trại đi qua, đọng lại trong trí nhớ của tôi là: Hình ảnh ông nội Diệm nhiệt tình, năng nổ; hình ảnh bà ngoại Mỹ nhẹ nhàng, hiền hậu; Hình ảnh các anh chị phụ huynh chịu chơi, chịu quậy nhưng hết sức chu đáo; Hình ảnh ban quản trại tận tâm, tận lực; hình ảnh các em nhỏ ngây ngô, đáng yêu vô cùng…

Kỉ niệm mà tôi có được ở hành trình này???

Nhiều lắm, nhiều đến nổi không biết kể sao cho hết nữa.

Tôi nhớ những giọt mồ hôi hòa vào tiếng cười của buổi tập văn nghệ.

Tôi nhớ những thùng sữa, thùng nước, cái bánh, bịch trái cây… mà các ba, các mẹ đã chuẩn bị cho chúng tôi. Nhiều đến nổi đi hết 4 ngày trại mà bánh vẫn còn.

Tôi nhớ buổi trưa đầu tiên ở Đà Lạt, tất cả chúng tôi không ngủ mà tranh thủ tập lại những tiết mục cho buổi tối.

Tôi nhớ đêm hội văn hóa đầy máu lửa, đầy tình yêu thương với phong cách ăn mặc vô cùng nghộ nghĩnh và hổng bao giờ đụng hàng của tiểu trại Hướng Dương đó chính là sự kết hợp giữa bộ đồ dân tộc và… đôi giày bata.

Tôi nhớ trận cười nghiêng ngã của cả tiểu trại vì lên biểu diễn mà quên bài.

Tôi nhớ những câu chuyện nhỏ mà chúng tôi đã có được trên chuyến xe: Buổi lễ bổ nhiệm phó phòng của 2 thành viên nhỏ tuổi nhất tiểu trại: Minh Đăng và Bá Triết, là câu chuyện của mấy ly sữa chua trong chùa Linh Phước được tài trợ bởi anh Song Toàn, là câu chuyện về mấy cái bánh pizza Đà Lạt sau thỏa thuận tất cả trại sinh tiểu trại Hướng Dương sẽ có được khi leo bộ từ dưới thác Datanla lên xe trong vòng 14 phút của anh Hoài Trung, là mấy bịch sữa đậu nành của chị Nguyệt và chị Chung chiêu đãi sau khi đạt được điểm thủ khoa Hướng Dương 3 năm 2016 – 2017.

Tôi nhớ giây phút mà tôi vinh danh khi đạt được Thủ khoa Hướng Dương 3 năm 2017. Tôi vui vì đây là kết quả cho một quá trình phấn đấu, đặc biệt hơn nữa đó là có sự hiện diện của mẹ tôi, mẹ đứng đó nhìn tôi bằng một ánh mắt tự hào. Mẹ tự hào vì con của mẹ nay đã thực sự trưởng thành, và hơn hết là trưởng thành trong tất cả tình thương yêu của những người xung quanh. Lần đầu tiên mẹ đồng hành cùng tôi suốt hành trình trại. Đó cũng chính là một phần động lực khiến tôi mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. Tôi được cùng mẹ khám phá những địa điểm mà lần đầu tiên mẹ đặt chân đến bằng tất cả sự thích thú, cùng mẹ lưu giữ lại những kỉ niệm trong chuyến đi mà mẹ nói với tôi là: “Chuyến đi của những nụ cười”

Cảm ơn nhé!

Sự đóng góp từ quý phụ huynh để tất cả chúng tôi có được một hành trình trại Huấn luyện và Nâng bậc trọn vẹn.

Những anh, chị em – những người đồng đội đã sát cánh bên tôi trong suốt hành trình.

Các em nhỏ đã làm cho hành trình thêm ý nghĩa và đáng nhớ.

10 năm rồi đó, tôi gắn bó với Đại gia đình Sao Bắc Đẩu thân thương.

Tôi dần lớn hơn, mạnh mẽ, tự tin hơn. Tôi có được những điều mà có lẽ nếu không đến với gia đình này tôi sẽ không có được.

Nếu có thể nói một câu, tôi sẽ nói rằng: “Tôi yêu Đại gia đình Sao Bắc Đẩu, hãy lớn mạnh và tỏa sáng như những đóa hoa Hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Sao Bắc Đẩu mãi trong tim tôi!”.

Tạm biệt mùa hè 2017 – Tạm biệt Hành trình đong đầy yêu thương!

Hẹn gặp lại vào hành trình Trại huấn luyện và nâng bậc lần XI tại “Xuyên Mộc – Vũng Tàu”.

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng