Theo thầy, nói lời cảm ơn chẳng là điều gì quá to tát. Không biết đã đến lần thứ bao nhiêu rồi thầy buộc phải lấy lại cái mà thầy đã cho học sinh chỉ bởi vì các em quên nói lời cảm ơn. Thầy lấy lại mà học sinh vẫn cứ vô tư nghĩ rằng thầy chỉ đùa chơi, lát sau thể nào thầy cũng đưa lại. Nhưng chuyện này không bao giờ xảy đến. Để cho qui tắc này trở nên có hiệu lực, ta cần phải thực thi nó một cách nghiêm túc và đôi khi việc này cũng rất khó.
Có lần, một học sinh nữ cùng bốn bạn nữa được thưởng một chồng vở vì đã giành được điểm cao trong kiểm tra môn xã hội. Cô bé quá xúc động nên cứ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Các bạn khác trong lớp nhanh chóng nhận ra là bạn ấy quên nói lời cảm ơn, và thầy buộc phải lấy lại phần thưởng vừa trao tặng.
Việc này làm thầy đau lòng nhưng luật đã đưa ra thì không thể làm trái luật. Thầy phải nhất quán với chính bản thân mình cũng như với mọi học sinh của thầy. Trẻ hiểu rõ điều này nên hiếm khi phàn nàn mỗi khi thầy lấy lại những gì thầy vừa cho. Trẻ hiểu đó là một qui tắc mà ngay từ đầu thầy đã nói công khai nó sẽ được thực thi ra sao.
Mới đây thầy nói chuyện với một cô giáo dạy lớp 12 ở một trường trung học. Cô đến tìm gặp thầy. Cô nói cô thường đem đến niềm thích thú hay phần thưởng cho các cô cậu học sinh đã lớn của mình, và rằng có một nhóm học sinh trong lớp của cô luôn đáp lại cô với một lời cảm ơn. Một lần cô khen các bạn này thật lễ phép thì các bạn ấy đều nói phải lễ phép thôi bởi vì thầy giáo lớp 5 đã khắc ghi điều này trong các em.
Một học sinh còn nhớ khi còn học lớp 5 có lần được thưởng một cây kẹo que, nhưng bạn ấy còn chưa kịp bỏ vào miệng thì thầy đã lấy lại bởi vì bạn ấy quên nói lời cảm ơn. Bạn ấy nói sau đó thầy đã nhét cây kẹo vào miệng bạn ấy và với vẻ thất vọng thầy quay lại tiếp tục giảng dạy. Sự việc đã in sâu trong tâm trí và bạn ấy thề sẽ không bao giờ được quên nói lời cảm ơn lần nào nữa.
Trong cuộc sống thường nhật của mình, thầy luôn cố để đừng quên nói lời cảm ơn với bất cứ ai mà thầy có liên hệ như bác nhân viên kiểm tra, chị phục vụ vệ sinh, em học sinh giữ cánh cổng trường giúp thầy bước vào, người bạn làm một việc giúp thầy, hay bất cứ ai đem lại cho thầy một điều gì đó bất kể lớn hay nhỏ đi nữa.
Ở trường, thỉnh thoảng bác lao công phải chùi rửa các lớp học vào ban đêm. Thầy luôn cảm thấy ngạc nhiên đến hài lòng khi bước vào lớp học vừa được quét dọn tươm tất, và một vài lần thầy đã tìm gặp bác để nói lời cảm ơn vì bác đã làm công việc của mình tốt đến thế. Bác dường như luôn tỏ ra ngạc nhiên sao thầy lại cảm ơn bác chỉ vì bác đã làm tốt công việc của mình.
Dù sao thầy cũng có thể nói rằng bác rất cảm kích vì điều này, và thầy bắt đầu để ý thấy là lớp học của thầy đã luôn được chùi rửa sạch sẽ hơn trước.
Người đăng: Nguyễn Thị Mỹ Phụng – Thủ lĩnh Sao Thủy