Hành trình Trại huấn luyện và nâng bậc lần 9 – 2016
LÀ ƯỚC MƠ & SỰ KHAO KHÁT
Trần Vũ Thảo Nguyên – Chòm sao: Thiên Long
Tiểu trại: Sóng biển
Tôi đã từng nghe ai đó nói câu: “Đừng giới hạn những thử thách của bản thân, mà hãy thử thách những giới hạn của chính mình”. Và những gì đến với tôi như một trang sách mở ra chờ đợi. Như vùng đất Phan Thiết, tôi đã đăt chân đến nhiều lần đấy, song tôi lại thấy mình thật nhỏ bé mang trên mình màu áo Sao Bắc Đẩu. Còn điều bất ngờ gì đang chờ tôi khám phá phía trước?
Tôi chỉ có hai lần được tham gia những chuyến đi của Sao Bắc Đẩu trong chín năm qua. Kể từ kì trại lần hai đến nay, một thời gian dài mang đến bao thay đổi. Những gương mặt mới lên nối tiếp đầy tài năng. Song cũng có các anh, chị, em thân quen lâu ngày gặp lại và kỉ niệm cứ thế ùa về.
Ngày nào, một cô bé 13 tuổi, rụt rè, ngại đám đông bắt đầu hành trình đến Cần Giờ. Nào là tập những điệu múa cổ động, học ôn thi nâng bậc, những thử thách mới và khó tưởng chừng có thể làm cô nao lòng. Song những công sức ôn luyện đã được đền đáp, cô bé đã được cấp Hướng Dương 1.
Song vì những thay đổi trong chuyện học, cô bé chia tay Sao Bắc Đẩu sau hai năm gắn bó. Chiếc hàm Hướng Dương tạm cất vào ngăn tủ. Thời gian cứ trôi, và giờ tôi đứng đây, một cô gái tròn hai mươi chững chạc, trầm tính, người ta hay gọi đùa là bà cụ non. Tuy nhiên, nét ngây ngô năm nào còn thoáng trên gương mặt
Chủ nhật sinh hoạt hôm ấy, nghe thông tin về trại, tôi đã nhanh chóng đăng kí ghi danh. Chỉ còn hơn một tuần chuẩn bị, bồn chồn, háo hức cứ dâng lên trong lòng. Tiềm thức về lần trại đầu tiên thành tưởng tượng về lần trại bây giờ. Sao tôi có thể hình dung được nhỉ, song cảm giác háo hức vẫn còn nguyên. Suốt đêm, tôi không ngủ được cứ mong trời sáng
Và rồi chúng tôi theo chiếc xe số hiệu 3 lên đường. Tạm biệt Sài Gòn, xe tiến bon bon đến Phan Thiết trên những chặng đường vang lời ca, tiếng cười. Tiểu trại tôi thật đúng với cái tên được đặt cho: lúc nào cũng đồng thanh như sóng biển, những người bạn lớn, những người bạn nhỏ kết thành một nhóm như con sóng lớn. Sự phấn khích như òa ra khi xe tiến về đất trại sau bốn tiếng trên hành trình. Đất trại đây rồi, ngôi nhà của tôi trong bốn ngày tới, song lúc ấy sự lo âu chợt choáng lấy tôi. Tôi sẽ ở nhóm, với những người bạn chưa quen biết, việc tôi chưa bao giờ làm trước kia
Ra ngoài có vẻ tôi hoạt bát hơn khi ở nhà. Ngày thường, 4h sáng tôi vẫn còn ngủ say sưa nhưng ở đây, khi mở cửa ra ngoài ban công, biển rộng và trời thu vào mắt xanh như ngọc. Tưởng tưởng vẫy vùng trong làn nước xanh mát, sóng, gió tinh nghịch tung cát trên bờ, thật thú vị. Tôi tự nhủ sẽ dậy sớm ngắm mặt trời và hít hơi biển thật sâu trước khi bắt đầu buổi sáng
Ngày nào lịch trình cũng dài. Song được đi biển là mệt mỏi như bỏ lại phía sau . Tôi thích cả ngày đắm mình trên biển thỏa thích rồi cuối ngày cùng anh chị em Sao Bắc Đẩu nhâm nhi hải sản nướng bên bờ sông mát rượi. Ở thành phố, sao có được cái thú thế này
Dù ở trong một môi trường kỉ luật chặt chẽ, phải tuân theo những nguyên tắc tập thể sát sao, song cũng có những lúc tôi phải cười hết cỡ, giải phóng hết năng lượng của mình trong những cuộc tranh tài. Mỗi tiểu trại có một sở trường riêng và đều quyết tâm chiến thắng. Những tiếng băng reo khí thế của đội bạn không làm Sóng biển chúng tôi nao núng mà còn tăng thêm tinh thần thi đua ngày càng quyết liệt. Và mỗi tiểu trại đều đạt phần thưởng xứng đáng với tâm huyết và sự đẩu tư của mình. Song chúng tôi không còn coi đó là trận đấu nữa mà đó là chất xúc tác để học hỏi, trau dồi và tăng thêm sự gần gũi, khăng khít như một gia đình
Lửa trại có lẽ là tiết mục được mong chờ nhất. Phải chăng không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều có một sự chuyển mình trong cảm xúc. Đêm, mọi người bước thật chậm, cảm nhận ngọn lửa ấm bập bùng, dịnh vào bờ vai vững chắc của nhau. Những gia đình ôn lại những giờ phút vui vẻ, hát những lời yêu thương với những cái ôm ấm áp. Và thấp thoáng đâu đó, những khuôn mặt bỡ ngỡ, thẹn thùng bên những người bạn mới nắm tay nhau trong giai điệu dập dìu. Sau đêm lửa trại, có lẽ trong lòng mỗi người đọng những điều khó tả và có thể không bao giờ quên.
Bốn ngày trên đất trại, tôi đã có những trải nghiệm mới và đáng nhớ trong cuộc sống của mình.
Tinh thần tập thể và sự tự tin, yếu tố rất cần cho một người trẻ, dần thấm vào tôi. Trong từng hoạt động, trong từng cử chỉ nhỏ giúp đỡ nhau. Tôi cảm nhận tình thân trong môi trường kỉ luật, sự ủng hộ, thi đấu fair-play giữa các tiểu trại dù đang thi đua quyết liệt. Và tình cảm gia đình không chỉ giới hạn bố me, ruột thịt mà còn là tình thầy trò, tình anh,em, tình đồng đội. Nhiều gia đình nhỏ góp lại một hạnh phúc to- và đó cũng là hạnh phúc của tôi về một Sao Bắc Đẩu, mãi bền vững và ấm áp tình thân