NHỮNG BƯỚC CHÂN CỦA THANH XUÂN – Lê Liễu Khôi

NHỮNG BƯỚC CHÂN CỦA THANH XUÂN
Lê Liễu Khôi – Thủ lĩnh Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn
Xuân đã đến bên mọi nhà. Không khí Tết ùa về ở mọi nơi trên Thành phố Hồ Chí Minh xinh đẹp. Ngoài những công việc như dọn nhà, gói bánh chưng, chụp ảnh áo dài… thì mỗi người chúng ta đều phải dành thời gian cho những chuyến du lịch để giải tỏa căng thẳng sau một thời gian đi học và làm việc.
Không biết rằng các bạn sẽ chọn nơi đâu làm điểm dừng chân cho dịp Tết này nhỉ? Còn riêng tôi, tôi đã dành khoảng thời gian này để sum vầy bên đại gia đình Sao Bắc Đẩu của mình. Điểm dừng chân của chúng tôi là Thành phố ngàn hoa – Đà Lạt.
 
Thật ra lúc đầu tôi vẫn còn do dự vì tôi có rất nhiều lịch trình trong kỳ nghỉ Tết này nhưng thầy Huỳnh Toàn đã nói rằng: “Đây là cơ hội để cho tất cả các thành viên kết nối với nhau, nếu ai không đi được thì phải nói là rất tiếc”. Ngay sau đó đã có một vài anh chị ghi tên mình vào giấy đăng ký và trong đó có tôi. Tôi luôn nói Sao Bắc Đẩu là thanh xuân của tôi, là một ngôi nhà thật sự, vậy tại sao tôi lại có thể vắng mặt trong một cuộc vui như thế ha 😁
Sau khi điền tên mình vào giấy đăng ký, tôi liền nhanh chóng cùng với hội chị em mua đồ sắm sửa cho chuyến đi.
Điều tuyệt vời nhất là tôi được đi với tất cả các anh chị mà tôi quý mến, được cùng nhau chụp những tấm ảnh lưu giữ kỷ niệm, cùng nhau pha trò rồi cùng nhau cười lăn cười bò. Một điều bật mí nhỏ với cả nhà, tôi có nghe những lời nhận xét của các anh chị về tôi rằng tôi rất “quậy”. Thật ra tôi cũng chỉ muốn cho tất cả mọi người có một bầu không khí thật vui vẻ và hào hứng trong suốt hành trình mà thôi.
Những đêm ngồi tâm sự tại chợ đêm cũng làm tôi bồi hồi khi nhớ lại – một hành trình ngắn nhưng in sâu trong lòng tôi. Bây giờ khi về đến nhà, tôi vẫn còn tỉ tê với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con nhớ Đà Lạt, con nhớ các anh chị quá, con muốn đi tiếp”. Mẹ tôi chỉ cười sau những câu nói của tôi, nhưng phần nào đó, mẹ cũng đã biết cảm xúc của tôi sau kỳ trại.
“Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau”. Điều quý báu nhất chính là những nụ cười ngây ngô cùng nhau, cười bất chấp mà không cần biết lý do là gì. Đó là những khoảnh khắc mà tôi trân trọng nhất.
Chuyến đi khá ngắn nhưng đọng lại trong tôi một hàng dài kỷ niệm. Đi tới những đâu tôi đều nhớ, ngay cả những lúc ngồi trên xe, những lúc suy nghĩ xem không biết hôm nay mình bận đồ gì… cũng đều là những kỷ niệm khó quên của tôi.
Đây là khoảng thời gian mà tôi tích lũy được nhiều bài học quý báu và những kỹ năng trong giao tiếp, vừa cho mình cơ hội để thay đổi bản thân và nhìn lại những thiếu sót của mình. Tôi mong rằng sẽ được đồng hành cùng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu trong mọi kỳ trại mùa đông – Đà Lạt nói riêng và toàn bộ kỳ trại khác nói chung. Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy Huỳnh Toàn đã cho chúng tôi cơ hội được tham gia kỳ trại, cảm ơn các anh chị Ban Tổ chức và tất cả thành viên đã cùng nhau tạo nên một kỳ trại thật đáng nhớ.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng