NHỮNG NỐT NHẠC MƯA ĐÀ LẠT

NHỮNG
NỐT NHẠC MƯA ĐÀ LẠT

 

Người viết: Vương Quốc Tuấn

Tiểu Trại 3 – Hoa Linh
Lan

 

Những nốt nhạc Đồ, Rê,
Mi, Pha, Sol, La, Si, Đô tạo nên một bản nhạc, một bản nhạc có khi cao khi trầm
khi bổng, khi nhanh, khi chậm…Nhưng điều là lạ là những cơn mưa mang trong mình
những nốt nhạc của một bản nhạc, bản nhạc Đà Lạt ngày trại vui.

Chúng tôi được chào đón bằng
một cơn mưa nhè nhẹ, lất phất như những khoảng êm dịu du dương của bản nhạc khi
chuyến xe chở những bông hoa của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu bước chân đến đèo Prenn.
Xe từ từ dừng lại và các bông hoa bắt đầu rục rịch cựa mình tỉnh giấc, này thì
Hướng Dương, này thì Anh Đào, này thì Phượng Tím và này thì Linh Lan. Những
cánh hoa nhè nhẹ bước ra để đón những hạt mưa lung linh đầu tiên của Thành phố
sương mù, và bắt đầu một kỳ trại nhiều ý nghĩa. Ngẫm lại thời gian trôi thật
nhanh như vòng quay của những bánh xe của chiếc xe lửa, nhớ lại hôm nào còn hát
câu hát “vui đã nhiều rồi bây giờ mình chia tay, chúc các anh chị thành công
trên đường dài” và “mình chia tay hôm nay sẽ có nhau ngày mai”. Mới chia tay Đồi
Hồng hôm nào hôm nay đã lại tụ họp về đây, tay trong tay, nụ cười chào nụ cười…

Khi cái lạnh chưa kịp thấm
qua những cánh hoa mỏng manh thì những bông hoa đã được sống trong cảm giác bay
bổng trên con đèo huyền thoại gắn với thành phố Sương mù, những đường cong liên
tục xuyên qua những cánh rừng thông xanh không làm cho những bông hoa say mà họ
đang say sưa tận hưởng không khí trong lành và khung cảnh hữu tình của vùng cao
nguyên thơ mộng. Và rồi từ ngạc nhiên này tiếp nối ngạc nhiên khác, họ lạc vào
bờ hồ thật thơ mộng với bao nhiêu kỷ niệm ùa về của những lần trại trước, những
làn sương mù nhè nhẹ như đậu trên mặt nước hồ Xuân Hương, như đang chơi đùa với
Cô. Rồi những bông hoa lạc vào một vườn hoa với một triệu đóa hoa như bài triệu
đóa hoa hồng, đầy màu sắc, đầy hình ảnh và không thiếu sự quyến rũ của từng
loài hoa. Đang ngây ngất trong Hương hoa quyến rũ chợt nghe có tiếng nước chảy
róc rách, lách cách làm những bông hoa chợt thấy tò mò và rồi đi tìm nơi phát ra
âm thanh đó. Họ đi, đi mãi theo âm thanh cuốn hút đó ngày một nhanh và tiếng
vang ngày một gần, và khi mở mắt ra khi đã quá mệt rồi thì thật là một khung cảnh
đẹp tuyệt như tranh vẽ – dòng thác mang tên Datanla. Cảm giác mệt mỏi tan biến
ngay khi họ nhìn thấy và trải nghiệm được sự kỳ vĩ của một dòng thác, một dòng
thác được người dân tộc K’Ho gọi tên là “ dưới lá có nước”. Vậy là bây giờ tôi
mới hiểu, để khám phá ra nơi này con đường chúng tôi đi phải vạch từng tán lá rừng
để tìm đến nơi phát ra âm thanh đầy bí ẩn đó.

 Rồi bản nhạc mưa lại vang lên nhưng lại là điệp
khúc, nó nhanh và mạnh làm sao, những bông hoa Sao Bắc Đẩu co lại, những cánh
hoa rút lại tìm nơi trú ấm cho những cánh hoa như bản năng sinh tồn của nó. Họ
cần một hơi ấm để sưởi ấm mình, rồi họ chợt nhận ra thấp thoáng làn khói bay lững
lờ từ ngọn đồi như một cảnh trong giấc mơ – đồi Mộng mơ là tên Em đấy. Như lực
hút của những thanh nam châm các bông hoa bay nhanh về phía ấy, một bếp lửa giữa
ngôi nhà sàn của đồng bào Tây Nguyên hiện ra và khi càng đến gần họ lại nghe được
âm thanh trong trẻo của một nhạc cụ mà ai am hiểu âm nhạc mới biết đó là âm
thanh từ cái đàn đá của đồng bào Tây Nguyên. Các bông hoa ùa vào quanh bếp lửa
hồng để sưởi ấm cánh hoa vừa ướt, vừa đưa tay ra thì thấy như có bàn tay ai đó
nắm lấy tay mình, kéo mình vào điệu múa cồng chiêng của đồng bào Tây Nguyên. Chẳng
mấy chốc hơi ấm của buôn làng tây nguyên đã sưởi ấm họ bằng tình nống ấm, nhiệt
thành của dân làng Tây Nguyên. Chúng tôi như được trở về nơi cội nguồn nơi tình
cảm đong đầy trong những ché rượu Cần của Đồng bào Tây nguyên. Quả thật họ nhiệt
tình, họ hết mình và họ đầy tình cảm nồng ấm, xua tan đi cái lạnh của bản nhạc
mưa ngày một nhanh, một mạnh.

Đang chìm đắm trong không
khí của núi rừng tây nguyên chúng tôi nhẹ nhàng đi vào một giấc ngủ ấp áp trên
một chuyến xe lửa như đưa ngược dòng thới gian với nhiều kỷ niệm đẹp, với những
khung cảnh lung linh, thơ mộng của Thành phố sương mù. Rồi chuyến xe đưa chúng
tôi về ga Đà Lạt để rồi gặp nhau trong đêm đăng quang nhiều ý nghĩa. Đêm nay,
các Bông hoa, những Người trồng hoa sẽ cảm nhận được sự cố gắng của mình trong
một năm qua, những năm qua sẽ có một thành quả tốt đẹp. Đó là sự vinh danh những
Người trồng hoa, vinh danh những Bông hoa đã vượt qua mưa, nắng, gió, bão để
trưởng thành. Khi mà tất cả đang chuẩn bị cho một đêm đầy ý ngĩa thì chợt một
tiếng động lạ tai “cụp” vang lên, những ngọn đèn chợt tắt, ngay lập tức những
ánh sáng lung linh xuất hiện như những ngọn nến sinh nhật, Sinh nhật lần thứ 10
của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu. Phải chăng là đạo diễn “ Huỳnh Toàn” đã viết kịch bản
này? Nhưng hình như đây là một sự tình cờ, sự tình cờ thú vị, nó làm cho ngày hội
trở nên đáng nhớ, những khoảnh khắc trở nên khó phai, những con người trở nên
khó quên…Thời gian sẽ trôi đi, Tổng đoàn sẽ tiếp tục phát triển, nhưng những ai
có mặt ngày hôm nay đều không thể quên giây phút này như câu phương châm ”Một
ngày là Sao Bắc Đẩu, mãi mãi là Sao Bắc Đẩu”.

 Ngoài kia bản nhạc mưa vẫn lúc trầm lúc bổng,
lúc nhanh lúc chậm, còn nơi đây chúng tôi cảm nhận được không gian ấm áp của
tình yêu, tình thương của những “người trồng hoa” – Họ là ai họ là người ươm mầm
chăm sóc những bông hoa – Họ là thủ lĩnh Sao Bắc Đẩu, cám ơn Họ, cám ơn, chúng
tôi cám ơn.

 Chúng tôi, Thành viên Sao Bắc Đẩu đã có một kỳ
trại tuyệt vời, đi để học hỏi, đi để trải nghiệm, đi để trưởng thành. Rồi như một
cái gì đó quen thuộc, câu hát ấy lại vang lên “vui đã nhiều rồi bây giờ mình
chia tay, chúc các anh chị thành công trên đường dài” và “mình chia tay hôm nay
sẽ có nhau ngày mai”.

Những giọt nước mắt hạnh
phúc lại lăn trên những khuôn mặt thân thương, mình chia tay Thành phố Sương mù
nhé, hẹn gặp Bạn vào hè tới ở thành phố của những Giàn khoan nhé Bạn ơi.

                                                        Thành
phố Sương mù, ngày 16 tháng 7 năm 2017

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng