Tôi cũng đã từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ mang trái tim và tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết mình cho tình yêu và lý tưởng. Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê hoài bão mà quên mất ngọn lửa yêu thương?
Tôi đã từng chứng kiến cảnh một bà già mù lòa dắt theo một đứa nhỏ đi ăn xin trong trời mưa gió lạnh căm căm không một manh áo ấm, nhưng đi đến đâu người ta cũng xua đuổi. Người bán hàng sợ dông, sợ hôi, sợ bẩn, sợ cả một ngày bị bà già ám vía mà không bán được hàng. Người qua lại thì cố đi thật nhanh tránh đụng phải bà lão kẻo bẩn những bộ cánh đắt tiền, họ thì thầm: “Thời nay người giả ăn mày không hiếm! Thóc đâu mà đãi gà rừng!”.
Có lẽ các bạn sẽ thường xuyên bắt gặp cảnh một đám đông xúm lại trên đường quây quanh anh thanh niên bị ngã nằm xõng xoài trên đường máu bê bết, ánh mắt như cầu cứu van xin nhưng không ai để tâm cả, họ tụ tập lại đây không gì ngoài sự hiếu kỳ, người ta không muốn giây, không muốn xắn tay vào đưa anh ta đến bệnh viện vì sợ sẽ gặp xui xẻo, rắc rối nếu nạn nhân chết trên đường đến bệnh viện chẳng hạn. Có người độc miệng thì nói: “Uống rượu cho lắm vào! Rồi tự chuốc vạ vào thân, ai mà thương!”. Người tử tế thì bấm máy gọi xe cứu thương, nhưng chờ xe cứu thương nhanh cũng phải mười lăm phút, hai mươi phút, còn nếu lâu và bị tắc đường cũng phải đến nửa tiếng trong khi sự sống thì lại được tính bằng giây!
Và tôi cũng đã từng chứng kiến một em bé gái mặt nhễ nhãi mồ hôi giữa trưa nắng hè đến từng cổng trường đại học cầu xin sự ban ơn của các anh chị sinh viên để có thêm chút tiền viện phí cho bố. Và tôi tin rằng các bạn thanh niên với trái tim đầy tình yêu thương và lòng nhiệt huyết sẽ có thể phần nào giảm nỗi đau đang cào cấu người bố đang nằm chờ chết trong bệnh viện. Nhưng mọi người đứng đó nghe tôi trình bày, lắc đầu rồi lại bỏ đi:”Lừa đảo bây giờ đâu có thiếu!”.
Một anh chàng sinh viên nọ gọi điện cho mẹ nói đang bận thi khi biết mẹ ốm. Sự thật là anh ta bận đi dự lễ sinh nhật của người yêu thoáng chút ăn năn nhưng anh chàng này tặc lưỡi cho qua: “Mẹ thì có thể một năm về thăm vài lần, sinh nhật người yêu chỉ có một àh!”. Có lẽ ít ai có thể quên sinh nhật của người yêu nhưng không phải ai cũng có thể nhớ được ngày sinh của người đã mang cho mình sự sống. Có thể bạn sợ rằng tình yêu thương của mình cho đi mà không được nhận lại, hay là cho nhầm chỗ. Nhưng đâu phải trên thế giới này, tất cả đều là những toan tính, những dối lừa? Bà cụ dắt cháu đi ăn xin trong trời rét căm căm, cô bé con đứng trước cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp bố em để rồi chỉ nhận được những cái xua tay. Dường như, chính họ mới là những người đã đặt tình yêu thương và sự tin tưởng của mình vào nhầm chỗ.
Có ai đó nói rằng, gia đình là tất cả, nhưng bạn đã làm gì được cho gia đình? Một sự chăm sóc ân cần khi mẹ ốm, một cái nắm tay chia sẻ khi thằng em đang buồn chính là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Giá như bạn cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng cho đi tình thương như lúc bạn cần sự chia sẻ và tình thương ấy thì đáng quý biết dường nào! Dẫu biết rằng ngọn lửa nào rồi cũng sẽ có lúc tàn nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim bạn sưởi ấm lên khi còn có thể, bởi sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình!
Ngọn lửa trái tim mình đôi khi mình không giữ được nó cháy sáng như mình muốn, nó cứ âm ỉ, âm ỉ lưng chừng và nhợt nhạt quá. Người ta thường nói sống trong đời cần có một tấm lòng, nhưng cũng có lúc dường như ta đã quên mất chân lý ấy mất rồi. Bước chân vào cuộc đời, bỗng dưng ta nhận ra xung quanh mình có quá nhiều sự giả tạo, sụp đổ, đố kị rồi dần dần tấm lòng ta chật hẹp lúc nào không hay. Ta đóng cửa với mình, với những người xung quanh cần sự giúp đỡ của ta. Ta tiết kiệm nụ cười, từng ánh nhìn âu yếm, từng lời xin lỗi và cảm ơn. Ta nghẹt thở với một cuộc đời trùm trong một tấm chăn mỏng và chật hẹp của mình. Có lẽ không có gì mệt mỏi và căng thẳng bằng khi ta khóa trái cửa tâm hồn mình. Tôi của ngày xưa ơi hãy trở về đi! Một tôi nhiệt huyết với trái tim rộng mở! Một tôi có một tấm lòng đúng nghĩa!
“Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”, có mấy ai còn nhớ câu nói này? Cuộc sống xã hội ngày càng nhanh. Sống bây giờ còn nhiều điều còn phải lo, còn phải sợ. Mọi người vội vã chuyển động không ngừng, hình như là mình cho ít đi và toan tính nhiều hơn những gì có lợi cho mình. Cuộc sống không ngừng xoay vòng theo nhịp điệu hối hả của nó, và theo quy luật, nếu chúng ta dừng lại thì chúng ta sẽ bị bỏ rơi lại phía sau. Sống trên đời không đơn giản chỉ là sống. Sống ai mà chả có mục đích ước mơ, nhưng có mấy ai đã thực hiện được mục đích và ước mơ của mình? Có mấy ai dám đứng dậy và đi tiếp con đường mình đã chọn cho dù nó rất chông gai? Chạy mãi trên con đường dài tấp nập, có lúc nào mình cảm thấy mệt mỏi và dừng lại mà nhìn con đường mà mình đã đi, liệu ta có hối hận vì những gì mình đang có? Giá như có thể biến đổi mọi cảm xúc thành lời nói, có thể gởi yêu thương vào trong gió, giá như yêu thương không bao giờ phải là ngọn cỏ mỏng manh để vô tình bị giẫm nát dưới chân người đi qua. “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình!”. Sống trên đời không đơn giản chỉ là sống. Sống cần phải cho đi, sống thật với bản thân và sống làm sao cho sau này không phải hối hận về những gì đã qua và lỡ đánh mất. “Cái quý nhất của con người là cuộc sống, đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi phải xót xa, khỏi phải ân hận, khỏi phải hổ thẹn vì những năm tháng sống hoài, sống phí” Câu nói của … Câu nói được liệt sỹ Đặng Thùy Trâm viết ngay đầu cuốn nhật ký của mình tưởng như đơn giản nhưng không hề đơn giản. Sống, đó chỉ là một từ đơn giản thôi, nhưng nó hàm chứa biết bao nhiêu điều. Sống vì điều gì và sống như thế nào, điều đó còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người trong ta. Nhưng mình nghĩ rằng, ai trong số chúng ta sống cũng đều có những hoài bão, khát vọng và sống hết lòng vì nó.
Bạn mắng ta là khờ khi ta không đi uống nước với một người ta không thích. Bạn bảo ta là dù không thích nhưng cũng phải giao tiếp, công việc sau này còn phải gặp gỡ, hợp tác với người đó nhiều. Ừ thì ta khờ nhưng với một người ta không kính trọng thì ta không cho phép mình đi quá xa hơn một chữ xã giao.
Bạn mắng ta là khờ khi chủ nhật ta không ở nhà học bài mà đi tình nguyện, suốt cả ngày chơi đùa cùng những đứa trẻ thiếu may mắn của những mái ấm, nhà mở, ta nghĩ là mình nhận được rất nhiều. Về nhà ta bị bệnh và phải hôm sau ta mới học bài được. Nhưng chủ nhật tới ta sẽ lại đi. Đôi khi cuộc sống không nên cân, đo, đong, đếm bằng những giá trị hiện hình.
Bạn mắng ta là khờ khi cứ âm thầm hướng tình cảm về một người, dù người ấy không hề đến với ta. Nhưng bạn à, tình cảm đâu chỉ muốn là có thế quên được. Ta trân trọng tình cảm của chính mình, vì nhờ đó mà ta biết yêu thương, biết nuôi dưỡng tâm hồn mình. Không biết đến bao giờ ta có thể buông tay, nhưng cho đến lúc này ta vẫn không nghĩ rằng là mình sai, và dù có thế nào đi nữa, ta vấn là ta, một cô bé mười chín tuổi cứng đầu. Ta nghĩ đôi khi ta cũng rất khờ như bạn nghĩ, nhưng nếu phải lựa chọn ta vẫn bước lại những bước chân mình đã bước, bạn à!
Chúng ta sống là cho, hãy thử làm ngay một việc có ích cho chính bản thân mình trong khả năng mình làm được phải không nào? Có ai đó đã từng nói rằng cuộc sống con người là quý nhất, mỗi người chỉ sống có một lần thôi, sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí, sống sao cho khỏi hổ thẹn vì những tháng năm bi lụy hèn đớn, để rồi khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể tự hào nói rằng: Cuộc đời của ta đã cống hiến cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời! Hãy sống hết mình với một tấm lòng rộng mở, mở cửa trái tim mình, bởi vì, sống là để cho đi, sống là để san sẻ yêu thương với mọi người xung quanh!
Sống là cho thì cũng cần có một niềm tin nữa đó, các bạn à! Đó chính là niềm tin vào sự yên bình và trong sáng của cuộc sống! Đừng để những cái tủn mủn và những cái xấu ít ỏi làm cho mình mất niềm tin. Và cũng hãy nhớ, đừng bao giờ cân, đong, đo, đếm trong tình cảm cả, hãy sống hết mình! Sống! Sống! Sống! Sống là cho!
Cầu mong cho các bạn sẽ tìm được sự thanh thản và yên bình trong một thế giới mà có nhiều điều chúng ta không thể nào biết được, và cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng, cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện với những thử thách bằng lòng dũng cảm và sự lạc quan. Hãy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn! Người đó luôn ở cạnh bạn, ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất! Và mình cũng mong rằng, bạn sẽ khám phá sâu sắc ra lòng tốt của người khác, để bạn tin tưởng vào một thế giới yên bình! Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày! Và cầu mong bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng nhé! Hãy nhớ rằng mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn bão như có thể kéo dài vô tận! Bạn hãy hiểu rằng một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người ấy. Và bạn cũng nhớ rằng, trong cuộc sống, những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có. Cầu mong cho những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nhìn thấy được tương lai của bạn như một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng. Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để bạn tự quyết định trong những tình huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kết quả đó. Và cầu mong bạn luôn luôn gặp thấy được yêu thương, những người hạnh phúc luôn nhìn thế giới bằng một tâm hồn rộng mở. Hãy cứ tiếp tục gieo hạt vì bạn không thể biết được hạt nào sẽ nảy mầm, hạt nào không, nhưng cũng có thể tất cả rồi sẽ đâm chồi!
Tác giả: Tuấn Phi