Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu

Trong bốn kỳ tham gia trại huấn luyện và nâng bậc, có   lẽ đây là kỳ trại đầy bận rộn, đầy ấn tượng với tôi nhất. Nếu không có lời động   viên từ Thầy Huỳnh Văn Toàn – Tổng trưởng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, có lẽ tôi đã vắng   mặt ở kỳ trại lần thứ 8 này. Cảm nhận về sức khoẻ bản thân đang gặp vấn đề khiến   tôi không thể mạo hiểm khi đi xa.

SAO BẮC   ĐẨU TRONG TRÁI TIM TÔI

Lê Viết Đạt

(TVDD, sao Thuỷ)

Việc tôi nhận lời đi tiền trạm cùng Thầy cũng   là một miễn cưỡng của bản thân. Tôi nhận lời vì hai lý do. Thứ nhất, tôi phải   đi thực địa các điểm treo băng rôn, treo phông màn cho các lễ hội của trại, và   để đối chiếu với bố cục mà tôi đã thiết kế có hài hoà với không gian nơi treo dựng   không, thật may mắn là mọi hình dung của tôi khi thực địa đều khá giống với những   gì tôi xem trên website của khu du lịch trước khi bắt tay vào thiết kế, tôi có   thói quen, nếu tôi chưa có cảm xúc về những đối tượng có liên quan đến sản phẩm   thiết kế, tôi sẽ làm rất chậm và tạo ra một sản phẩm rất vô duyên, vả lại việc   in bằng máy in phun tốn khá nhiều thời gian, sẽ không có cơ hội để sửa chữa cho   những sơ xuất khi rời xa TPHCM. Thứ hai, tôi rất nhớ trại huấn luyện, nhớ các   em, nhớ các anh chị thủ lĩnh, nhớ không gian, nhớ không khí của các đêm hội, và   tôi tự an ủi bằng một chuyến đi tiền trạm thay cho kỳ trại thực thụ, tôi đánh lừa   bản thân mình ấy mà.

Buổi tiền trạm đã cám dỗ tôi, đã thuyết phục tôi, và   tôi đã xiêu lòng. Cũng may là đúng vào thời điểm này, việc tập vật lý trị liệu   của tôi có tiến triển khả quan, vậy là tôi đánh liều một phen, mặc cho mẹ tụi   nó phản đối, làm mặt lạnh.

Bài học đầu tiên mà tôi nhận được là sự quyết đoán và   tự chịu trách nhiệm. Việc dán đè các tấm chủ đề của các đêm hội lên phông màn   chính đã tiêu tốn khá nhiều thời gian của tôi. Tôi đã sắp đặt sẵn sàng, chỉ còn   chờ anh Phúc, một thủ lĩnh có nhiều kinh nghiệm trong việc dựng phông màn ra hiệu   đồng ý là tôi tiến hành dán, nhưng tôi đã chờ đợi gần một giờ mà anh vẫn chưa   xong việc tổ chức trò chơi đội nhóm toàn trại. Thế là tôi tự ra quyết định làm   một mình, tôi đã hạn chế dùng keo dán, vì tôi đã trao đổi trước đó với anh Thế   Dự về vấn đề này, vậy mà khi đến đất trại, mỗi một tấm chủ đề tháo ra đều để lại   một vệt trắng to đùng. Tôi thường tự nhủ rằng vai trò của mình là một phụ huynh   đến trợ giúp các anh chị thủ lĩnh, năng lực và kinh nghiệm của mình có giới hạn,   sự nhiệt tình nhưng thiếu hiểu biết có thể trở thành sự phá hoại. Nhưng rồi   tình thế khiến tôi phải hoà nhập, tôi hiểu rằng mình đã vào cuộc chơi và không   ai có thể đảm nhận tất cả mọi việc, phải san sẻ và tự chịu trách nhiệm trong cuộc   chơi.

Bài học thứ hai mà tôi nhận được là tinh thần Sao Bắc   Đẩu của các em thành viên nhỏ tuổi. Ngay ngày đầu tiên đến đất trại, các em dù   tuổi đời còn khá trẻ, chỉ khoảng 13 trở lại, đã không ngại nắng gió rất gắt giữa   trưa, tổ chức căng treo các tấm băng rôn mà không một lời than vãn về điều kiện   tác nghiệp. Tôi đã chứng kiến thái độ làm việc rất chuyên nghiệp và chăm chỉ từ   vài em mà tôi trực tiếp yêu cầu tác nghiệp, tôi không tiện nêu tên vì với tôi,   các em tham gia buổi dựng trại ngày đầu tiên hôm ấy đều nổ lực như nhau với vai   trò và nhiệm vụ của mình. Nhân tiện tôi cũng có lời xin lỗi các em, việc leo   trèo trên thang, dù không cao lắm, đúng ra phải là phần việc của tôi, tôi đứng   dưới cố định thang mà lòng rất áy náy, ước gì gối phải của tôi nó chịu nghe lời   tôi, để tôi có thể làm đúng vai trò một phụ huynh của mình.

Bài học thứ ba mà tôi nhận được là lòng nhân ái của   anh chị thủ lĩnh. Trong tiểu trại của tôi có một em có khả năng tư duy chậm hơn   các bạn khác một tí, thỉnh thoảng em lại bộc lộ tình cảm khác hơn mọi ngày một   tí. Các buổi tham quan ngoài đất trại, em đều tham gia đầy đủ nhưng thỉnh thoảng   em lại rời khuất khỏi tầm mắt của chị Phụng, thủ lĩnh trực tiếp quản lý chăm   sóc em những ngày trại, việc đưa em vào trở lại tầm kiểm soát trong thời gian   ngắn nhất là bài toán mà chị Phụng luôn giải thành công. Tôi bắt đầu để ý cách   mà chị trao đổi với bé, và cũng dùng cách đó để tiếp cận bé. Tôi nhận ra bé rất   đáng yêu so với tính cách mà bé thỉnh thoảng biểu lộ khi sinh hoạt định kỳ mỗi   chủ nhật. Tôi nghiệm ra rằng để hiểu và gắn chặt được hơn 40 tính cách khác   nhau trong cùng nhóm sao đã khó, hiểu và động viên các bé có tính cách nổi trội   đáng yêu khác còn khó hơn gấp bội lần. Xin cám ơn các anh chị thủ lĩnh Sao Bắc   Đẩu đã sẻ chia những khó khăn cùng các phụ huynh có con em sinh hoạt nói chung,   các phụ huynh có con em có tính cách đáng yêu nói riêng.

Mỗi kỳ trại mang lại cho tôi những cảm xúc khác nhau,   khi tham gia với tư cách thành viên đi trại, tôi cảm xúc nhiều hơn về công tác   tiểu trại, về những vui buồn của các em cùng phòng, các em trong tiểu trại, của   con trai tôi. Khi là thành viên danh dự, tham gia sâu hơn vào công tác chuẩn bị   trại, tôi lại quan tâm hơn về không gian, về nhịp điệu hoạt động nơi đất trại,   về công tác tổ chức trại. Dù với cảm xúc nào đi nữa, với tôi thế là hạnh phúc   trọn vẹn. Tôi nghĩ rằng ngôi nhà Sao Bắc Đẩu mãi là ngôi nhà thứ hai ấm cúng của   con em chúng tôi.

Lê Viết Đạt

(TVDD,   sao Thuỷ)

 

 

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng