VĨNH HY – NINH THUẬN: ĐẤT HIỀN, NGƯỜI THƯƠNG! – Trần Ngọc Quế Chi

Trần Ngọc Quế Chi
Tiểu trại phó Tiểu trại Cát Vàng
VĨNH HY – NINH THUẬN: ĐẤT HIỀN, NGƯỜI THƯƠNG!
Đồng hành cùng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu trong hành trình trại hè 2023, mình được dịp ghé thăm Ninh Thuận, một mảnh đất thuộc quê hương miền Trung. Tuy sinh ra và lớn lên ở miền Nam, mình luôn tự hào là một người con của miền Trung. Miền Trung có cái gió như phang, nắng như rang. Người miền Trung cần cù, chịu thương, chịu khó. Miền Trung non nước hùng vĩ, con người trời đất giao hòa…
Mấy ngày tụi mình chuẩn bị cho các công tác trại ở Sài Gòn, trời mưa như trút nước. Thú thật, đã có lúc mình thấy nản, bực mình, rồi lo lắng nữa. Vì trời mưa dai dẳng, mưa không ngớt, ảnh hưởng đến tiến độ của nhiều hạng mục mình đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng biết sao được, tự nhủ với lòng thôi, mưa nào mà hổng tạnh!
Trái với cái ẩm ương của thời tiết Sài Gòn, Ninh Thuận lại thách thức tụi mình với cái nắng cháy lưng. Ôi, thế là công sức dưỡng da bấy lâu nay cũng đổ sông đổ bể. Xem ra chẳng thay đổi được gì rồi, thôi thì ta tận hưởng vậy. Ninh Thuận còn nhiều thứ đáng để thăm thú và khám phá, chút nắng chút mưa đã là gì.
Ừm, đi thôi!
Quảng trường 16 Tháng 4 lúc trời còn mờ sáng thật yên bình. Là một công trình văn hóa tiêu biểu của thành phố Phan Rang – Tháp Chàm, quần thể Tượng đài, Quảng trường và Bảo tàng 16 Tháng 4 nên là địa điểm được check-in trong sổ tay du lịch của bất cứ ai, đặc biệt là với những “tín đồ xê dịch” có niềm đam mê với văn hóa và lịch sử địa phương. Tại đây, cả đoàn cùng tập thể dục, ngồi thiền. Dưới bóng cây xanh mát, không khí của buổi sớm mai rất trong lành. Mình có được vài tấm hình lưu niệm cùng tiểu trại Cát Vàng ngay trước khu vực Bảo tàng với sự giúp sức của chàng nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ là một người dân địa phương đang tản bộ. Các tấm hình có thể chưa đạt về góc chụp hay cách lấy sáng nhưng mình nhớ là ảnh đã nhiệt tình lắm!
Đoàn đến chợ Phan Rang từ sớm, nhiều hàng quán còn chưa dọn ra. Rảo bộ một vòng xuyên qua lòng chợ, tụi mình tìm được một hàng ăn mới mở. Nhiều món lắm, nào là mì Quảng, bánh canh chả cá, hủ tiếu giò bó, nui xương… Dưới sức ép từ cái bụng đã đói cả đêm, mình gọi ngay một tô bánh canh gấp đôi chả cá. Ngoài việc thưởng thức bữa ăn sáng đậm chất Ninh Thuận, mình còn được biết thêm đôi nét về khu chợ này, về cô chủ gánh bánh canh, và hàng ti tỉ những thứ khác nữa mà có lẽ chỉ khi vào chợ mới được nghe. Có cái hay, có cái chưa hay, chung quy lại đều tạo nên một Phan Rang rất tình.
Tháp Chàm Po Klong Garai dưới sức nóng cực độ cùng những bậc thang trải dài thật sự khiến người ta khao khát được chinh phục. Kiến trúc tháp mang dấu ấn đặc trưng của nền văn hóa Chăm với những hoa văn, tượng đá thú, biểu tượng lửa, thần Siva thiêng liêng… Từng đường chạm trổ đều rất sắc sảo, tinh tế, thể hiện tài hoa của những nghệ nhân Chăm cổ xưa. Suốt quá trình tham quan, mình được nghe chị Thúy thuyết minh về lịch sử của ngọn tháp, ý nghĩa của từng khu tháp cũng như các tín ngưỡng, lễ hội của đồng bào Chăm được tổ chức hàng năm trong khuôn viên tháp. Điều mình cảm nhận được qua phần thuyết minh của chị không chỉ có sự am hiểu tường tận, sâu rộng mà còn có niềm tự hào của một người bản địa khi được đứng trước hàng trăm người để nói về địa danh được xem là biểu tượng của Ninh Thuận.
Đã đến Ninh Thuận, không thể bỏ qua một trong những vùng vịnh được mệnh danh là đẹp nhất Việt Nam. Biển Vĩnh Hy khá lặng, khí hậu ôn hòa, dễ chịu. Bãi Cóc như nàng thơ nằm gọn trong lòng núi. Trời lộng gió, sóng reo vui, các tiểu trại lần lượt ra khơi trên con tàu đáy kính. Sẽ có say một chút khi tàu cập bến, vài người đùa nhau đó là say cảnh, say tình. Mình nghĩ cũng đúng, ai lại chẳng rung động trước thiên nhiên hoang sơ kỳ vĩ đang mở ra trước mắt.
Trại sinh được chơi nhiều trò chơi độc lạ, được nhảy nhót theo những điệu nhạc sôi động, được hòa mình với biển xanh, cát vàng, lại có thiên nhiên ưu đãi thêm nắng hồng và mây trắng. Phải khẳng định rằng trại sinh năm nay là “giàu” nhất đó! Lửa trại cũng được đốt tại Bãi Cóc. Khi ngọn lửa bừng cháy, pháo hoa tung lên xoay vòng, sức nóng hừng hực cùng lời bài hát ngân lên đúng lúc khiến trái tim mỗi người dường như ấm lại: “Lửa cháy cháy lên ươm nồng biết bao hy vọng. Lửa cháy cháy lên rộn ràng ánh lửa hồng reo…” Bằng mọi giác quan, mình cảm nhận rõ sự hân hoan và niềm hạnh phúc trên từng gương mặt. Bên này là tiếng lửa tí tách, ngoài kia là tiếng sóng rì rào, xa nữa là tiếng còi báo hiệu của đoàn tàu vừa nhổ neo, xung quanh là mùi tanh nồng đặc trưng của cá biển… Tất cả đều là một sự sắp đặt ngẫu nhiên nhưng lại hòa quyện đến lạ.
Ngày trại thứ năm, đoàn ghé thăm một vườn nho. Là điểm đến cuối cùng trong hành trình, tụi mình ai cũng tranh thủ hết sức. Nhóm thì hái trái trên giàn, nhóm thì uống nước nho lên men, nhóm thì chụp hình sống ảo. Không ngoa khi nói Ninh Thuận là thủ phủ nho của cả nước. Nho có nhiều loại, phổ biến nhất vẫn là nho xanh, nho đỏ và nho đen. Giàn nho ở đây không quá cao, mấy “người khổng lồ” trong đoàn ví von rằng cảm giác không khác là mấy như khi chui hầm ở địa đạo Củ Chi. Mình có hái vài trái ăn thử, trộm vía trái nào cũng ngọt. Ngọt như người Ninh Thuận vậy!
Cảm ơn Ninh Thuận đã cho chúng mình những ngày nắng đẹp. Năm ngày thật sự quá ngắn ngủi để khám phá được hết những cái hay của Ninh Thuận, thế nhưng lại vừa đủ để trân trọng từng nơi mình đi qua. Vĩnh Hy – Ninh Thuận sẽ luôn đọng lại trong mình là một miền quê yên bình, nơi có cái nắng, có cái gió, và cả những nỗi nhớ không mang tên.
Cảm ơn người Ninh Thuận lúc nào cũng đon đả, hiếu khách. Ai nói người miền Trung ky bo, khó chịu? Mình thấy ngược lại, họ hào phóng và chịu khó lắm. Cảm ơn các chị lễ tân Resort Vĩnh Hy đã ân cần chuyển hành lý và hướng dẫn chúng mình về đúng phòng trong ngày đầu đến đất trại. Cảm ơn bộ phận hậu cần đã tỉ mỉ trong khâu setup bàn ăn và sân khấu. Cảm ơn bộ phận tạp vụ đã kiên nhẫn chờ đợi các bạn nhỏ rời nhà ăn rồi mới dọn dẹp. Cảm ơn các anh nhân viên lái xe điện ngày nào cũng vòng đi vòng về mấy lượt để đưa được hết đoàn mình ra bến tàu. Cảm ơn các bác tài công đã đưa chúng mình qua Bãi Cóc đẹp mộng mơ. Cảm ơn các đầu bếp đã cho chúng mình những bữa ăn ngon như cơm nhà. Cảm ơn các anh chị hướng dẫn viên đã cho chúng mình thêm hiểu biết về Ninh Thuận. Cảm ơn cả những người dân trong thôn đã đến xem và cổ vũ chúng mình trong Đêm Hội Văn Hóa… Ninh Thuận ngày trở lại không chắc rằng tất cả chúng ta được hội ngộ, nhưng những con người kể trên, họ luôn ở trong tim mình và điều đó mình đảm bảo.
Đi bạn ơi! Đi cho biết đó biết đây, biết đất nước mình đẹp, đồng bào mình nghĩa tình.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng