Tôn Vĩ Anh
Thành viên Ban quản trại Tiểu trại Nắng Hồng
KỲ TRẠI ĐẦU TIÊN
Người khác đều nói, cảm xúc đầu tiên chính là thứ cảm xúc chân thật và khó tả nhất, cũng là thứ cảm xúc mãnh liệt mà con người ta khó có thể giãi bày.
Vốn ban đầu tôi vẫn luôn lo sợ, lần đầu tiên ấy sẽ có vô vàn bỡ ngỡ, sẽ thật khó để làm quen, để bắt chuyện cùng mọi người. Sẽ phải làm sao nếu không thể hoà hợp vào những cuộc trò chuyện rôm rả đó, thật khó để mà tưởng tượng. Nhưng cuối cùng, thật may mắn vì chuyến đi này tôi được đồng hành cùng các thành viên thân thương nơi Sao Bắc Đẩu – một ngôi nhà nhỏ chan chứa tình yêu. Thật may mắn vì chuyến đi này tôi luôn được những người bạn, người anh chị đáng yêu quan tâm và lo lắng. Chúng tôi cùng chăm sóc lẫn nhau trên suốt quá trình đi trại, tình cảm ấy thật khó để không để rơi những giọt nước mắt của cảm xúc. Tuy chỉ có thời gian vỏn vẹn là 4 ngày ấy, nhưng từng khoảnh khắc, từng giây từng phút đều khắc sâu trong tâm trí tôi đến lạ, từng gương mặt thân thương đến cả từng lời nói tôi đều không thể bỏ quên.
Không những với 4 ngày đi trại, những tuần vất vả cùng nhau chuẩn bị đạo cụ, vật dụng thời trang – văn nghệ cũng giữ lại cho tôi những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, thật khó có thể kiếm tìm lại được một khoảnh khắc đặc biệt như vậy! Tôi đã được học rất nhiều điều mới, được hoà nhập vào tiếng cười rộn vang, được giúp đỡ và được nhận sự giúp đỡ để cùng nhau tạo nên những thành quả tuyệt vời nhất. Kể từ những ngày chuẩn bị trước thềm trại hè đã thú vị như vậy, đến lúc bắt đầu chuyến hành trình lại còn thú vị đến nhường nào nữa cơ chứ!
Bắt đầu từ ngày đầu tiên, mọi công tác của chuyến hành trình đều đã được chuẩn bị và hoàn tất rất sớm, ai nấy đều mang trên mình gương mặt phấn khích và hớn hở để chuyến hành trình nhanh chóng được khởi hành. Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến và được tự mình đốt đuốc trước tượng đài anh Lý Tự Trọng, cảm giác lạ lẫm ấy tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Cầm trên tay mình ngọn lửa đang rực cháy, lòng thật rạo rực mong chờ những ngày trại tiếp theo sẽ lại diễn ra như thế nào. Và sau một khoảng thời gian chuẩn bị, xe đã được lăn bánh và đưa chúng tôi đến nơi đất trại.
Không chỉ những nơi chúng tôi được đưa đến mà kể cả những khoảng thời gian trên xe đều mang đậm dấu ấn như vậy. Chúng tôi cùng tương tác với nhau, hát ca rồi nói chuyện, mọi không khí đều thật rộn vang, với tôi mọi khoảnh khắc cùng được đi với Sao Bắc Đẩu đều ý nghĩa.
Đến nơi, một trong những hoạt động lớn chính là tắm biển, hầu như ai cũng đều cảm thấy phấn khích trước hoạt động đó. Nhưng tắm biển không đơn thuần chỉ để tắm biển, chúng tôi đã được cùng nhau chơi những trò chơi lớn, cùng chạy và cùng cổ vũ để đội mình có thể nâng cao ý chí và đạt được thành tích cao nhất. Kết thúc trò chơi cũng là lúc chúng tôi được hoà mình với dòng nước mát lạnh nơi biển Vĩnh Hy, phụ huynh và thủ lĩnh đã cùng nhau kết vòng tay lớn, cùng quan sát và chăm lo các bạn thành viên. Hơn thế nữa, chúng tôi còn cùng nhau nhảy múa dưới biển đấy!
Tại mỗi kỳ trại, không thể nào thiếu vắng hoạt động đốt lửa trại đúng chứ! Một lần nữa, các thành viên đan thành vòng tay lớn, cùng nhau trải qua khoảnh khắc đặc biệt, chứng kiến lửa trại được đốt và pháo hoa được bắn lên khắp khoảng trời không hòa cùng những thanh âm đầy nhiệt huyết. Các bạn đều đã cùng hòa vang giọng hát của mình, sự nhiệt huyết của mọi người làm tôi không khỏi cảm động. Chúng tôi nắm lấy tay nhau và đi vòng quanh ngọn lửa bập bùng, dẫu cho lửa đã rất nóng, nhưng tôi biết rằng tâm hồn lúc ấy của chúng tôi còn nóng hơn tất thảy.
Rồi cũng đến với đêm hội văn hoá, ngày mà chúng tôi được phô diễn tất thảy thành quả và sự cố gắng của mình trong những ngày qua. Biển Xanh, Mây Trắng, Cát Vàng và Nắng Hồng đều đã thể hiện hết mình, tất thảy đều xuất sắc và vượt qua cả mong đợi. Chúng tôi đã không còn quan tâm về thời tiết hay sân khấu, thứ chúng tôi chú ý đến chính là nụ cười trên môi, vui vẻ và thật vui vẻ. Chẳng thể có một nỗi buồn nào trên mặt mà thay vào đó là những nụ cười vui sướng. Thật bất ngờ với tinh thần đoàn kết và sự nghĩa tình của mọi thành viên Sao Bắc Đẩu, chẳng cần để tâm rằng bản thân nằm ở tiểu trại nào mà ai nấy đều nhiệt liệt cổ vũ cho tất cả các bạn. Thật đáng khâm phục!
Ngày công bố kết quả thi đua giữa các tiểu trại, chẳng ai trong chúng tôi còn quan tâm đến thứ hạng nữa, chúng tôi đều có chung một suy nghĩ, dù không phải một tập thể giỏi nhất, nhưng mỗi người đều là một cá thể đặc biệt nhất và đã cùng nhau tạo nên một tập thể độc bản không ai sánh bằng.
Và đặc biệt hơn cả, đêm đó cũng chính là ngày tôi đăng quang, đánh dấu một bước ngoặt mới trên chuyến hành trình trở thành thủ lĩnh. Cảm xúc lúc được xướng tên thật rối bời làm sao, những cố gắng nay đã được đền đáp xứng đáng ở lễ đăng quang, những tiếng vô tay rộn vang, nụ cười trên gương mặt mỗi thành viên như đều đang tiếp thêm cho tôi dũng khí để bước lên bục vinh quang. Đêm đăng quang đó dường như không chỉ dành riêng cho các bạn thi nâng bậc mà là dành cho mọi cảm xúc được trào dâng trong những ngày cuối cùng của trại. Tiếng reo mừng và hô vang khắp cả khán đài, ai nấy đều cảm thấy tự hào về những người bạn của mình, lòng đều mừng thầm và chúc mừng ráo riết. Với tôi ngày hôm đó, đeo trên mình đẳng cấp mới cũng mở ra cánh cửa mới trên chuyến hành trình Sao Bắc Đẩu của tôi, lòng hân hoan và tự hào biết bao cơ chứ! Cũng sẽ chẳng thể biết đến khi nào tôi mới được tiếp tục trải qua những cảm xúc mãnh liệt như vậy một lần nữa.
Mọi chuyến đi đều sẽ có kết thúc, thật khó có thể chấp nhận khi đành phải tạm thời rời xa các bạn, tạm rời xa nơi đất trại thân thương Vĩnh Hy, Ninh Thuận. Hẹn một ngày không xa lại trở về, dẫu cho kỳ trại đã kết thúc được một thời gian, những hồi ức và cảm giác ấy vẫn rung động như thuở ban đầu, thật biết cách khiến người khác vang lên trái tim thân thương.