BÀI CẢM NHẬN TRẠI CỦA EM TRẦN NGỌC KHÁNH, THÀNH VIÊN TIỂU TRẠI 2

 “1 năm… 2 năm… 3 năm…” – em nhẩm tính. Kể từ ngày đầu tiên bước vào Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, tính đến nay cũng đã được 3 năm rồi. Với mỗi thành viên nơi đây

Họ và tên: Trần Ngọc Khánh

Tiểu trại 2: Dáng dừa

                       “ 1 năm… 2 năm… 3 năm…” – em nhẩm tính. Kể từ ngày đầu tiên bước vào Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, tính đến nay cũng đã được 3 năm rồi. Với mỗi thành viên nơi đây, 3 năm sinh hoạt chứa được rất, rất nhiều kỉ niệm: vui, buồn, giận hờn,… đủ cả. Và thêm nữa, mỗi năm là một kì trại hè. Những người như em đây sinh hoạt đều đặn tham gia trại hè thường xuyên – thì ôi thôi, không biết cái “thùng vô hình” nào mới chứa một số ký ức đó đây.

                       Chỉ trong vỏn vẹn từng ấy năm thôi, em đã đi được 3 kỳ trại hè, đến 3 nơi là Nha Trang, Đắk Lắk và năm nay là Bến Tre – một tỉnh thuộc đồng bằng Sông Cửu Long, được biết đến là quê hương của Cách mạng Đồng Khởi và cũng là xứ sở của những trái dừa ngọt lịm, thơm ngát. Sau khi tập hợp tại Trường đoàn Lý Tự Trọng và tham quan Quảng trường đi bộ, tượng đài Bác Hồ, chúng em đã lên đường đến tỉnh “Bến Tre- Hành trình trên đất phù sa” . Năm nay, khu nghỉ dưỡng Mỹ An là điểm cắm trại tại đây. Toàn đoàn gồm có 3 tiểu trại nhưng không ai có thể khác biệt “đẹp, độc, lạ” như tiểu trại 2 “Dáng dừa” của bọn em. Mặc dù là không được giải nhất ở nhiều hạng mục, nhưng đối với em, đây vẫn là một tiểu trại đoàn kết, gắn bó nhất. Ngay từ những ngày đầu tiên trong kỳ trại, cất hành lý, nhận phòng xong là các bạn liền nhanh chân ra đất trại để phụ giúp các anh, chị dựng lều, cột cờ, cổng trại . . .Nhờ vậy mà tiểu trại của chúng em hoàn thành sớm hơn so với tiểu trại khác. Nhưng với “Dáng dừa”, thắng hay thua, nhanh hay chậm không quan trọng, quan trọng là mọi trại sinh đều phải cố gắng hết sức mình, không ai được than thở nản chí.

Khi nhận phòng, mới nhìn vào thì “ ừ, gọn gàng, ngăn nắp” . Vậy mà chỉ sau một đêm, với sức “ công phá” của bọn em thì chắc ai cũng biết căn phong như thế nào rồi nhỉ?!! Vì có sáu người nên ba bạn ngủ một giường. Buổi tối, lúc lạnh quá thì ba người giành giật một cái mền, nếu không được là cuộn lại, ôm luôn cái mền xuống đất! Có lúc ngủ say quá rồi người này gác lên, đè lên người kia! Sáng dậy, vì vội quá nên cả bọn đành phải đánh răng, rửa mặt chung cho đỡ mất thời gian. Ở bàn ăn cơm, tụi em chia ra rằng hôm nay bạn này múc cơm, ngày mai bạn kia lấy nước, … Mỗi người làm một việc, hóa ra lại vui.

Thú vị nhất vẫn là đêm hội văn hóa. Tiểu trại em đã dành được tám điểm 20 với hai tiết mục là nhảy dân vũ và hát múa miền Nam. Những tràng pháo tay vui mừng, tán thưởng cho màn biểu diễn vang  dội lên như muốn xé toạc khoảng không rộng lớn này. Đến lửa trại thì khác. Tất cả mọi người- từ trại sinh, thủ lĩnh, ban quản trại cho đến các cô chú công nhân viên của khu nghỉ dưỡng, các anh chị từ Liên đoàn Thanh niên Thành phố và Bến Tre- ai ai cũng đều quây quần bên ánh lửa.

                       “Lửa cháy cháy lên ươm nồng biết bao hy vọng

                         Lửa cháy cháy lên rộ ràng ánh lửa hồng reo”

                       Đây chắc hẳn là một bài hát phổ biến trong đêm lửa trại. Mọi người vừa hát, vừa đi vòng quanh đám lửa bập bùng, hừng hực cháy sáng. Bỗng dưng em lại cảm thấy ấm cúng hơn bao giờ hết. Vẫn vị trí đó, vẫn bài hát đó nhưng  bây giờ là bắt chéo tay lại và cùng nhau hát. Không biết mọi người ra sao, nhưng chính vào thời điểm đó, em thật sự rất cảm động. Mới vừa lên xe, còn đùa giỡn, nói cười, mà giờ đây đã phải chia tay, sắp xa bạn, xa bè.

                       Đúng vậy, cuộc vui có hấp dẫn mấy rồi cũng phải tàn. Dù phải hoãn lại nhưng tham quan nhiều như vậy cũng đủ làm em cảm thấy thỏa mãn rồi. Mong rằng năm tới ở Bình Thuận sẽ để lại nhiều kỉ niệm hơn. Em hứa sẽ học thật giỏi, vâng lời ba mẹ, thầy cô, để có thể tiếp tục sinh hoạt và tham gia trại hè ở đây – Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu này.

MỘT NGÀY LÀ SAO BẮC ĐẨU

MÃI MÃI LÀ SAO BẮC ĐẨU

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng