Lưu Đường Tuấn Hưng
Thành viên Ban quản trại Tiểu trại Nắng Hồng
MỘT KỲ TRẠI TRÀN NGẬP NIỀM VUI
Chắc hẳn mọi bạn trẻ trên thế giới đều mong chờ mùa hè. Bởi lẽ đó là lúc các bạn có thể thoải mái vui chơi mà chẳng phải đón nhận áp lực lớn từ việc học tập. Đồng thời mùa hè còn là lúc các bạn được tham gia những chuyến đi đầy kỷ niệm đẹp. Và một trong số đó chính là trại hè hằng năm của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, với chuyến đi năm nay là hành trình trên đất Vĩnh Hy, Ninh Thuận.
Trại hè của Sao Bắc Đẩu không chỉ mang lại những giây phút vui chơi, cười thả ga cùng bạn bè mà đó còn là nơi để ta có thể học hỏi thêm những kiến thức bổ ích. Hơn thế nữa, nó luôn là một phần đặc biệt trong ký ức của mỗi trại sinh. Năm nay tôi thuộc Tiểu trại 4 và đây cũng chính là lần thứ 3 tôi được ở tiểu trại của anh Trung – một người anh vô cùng tốt bụng, luôn dành hết tâm huyết trong mỗi kỳ trại. Dù trại hè chỉ kéo dài trong vòng 4 ngày, nhưng để có những ngày trại ý nghĩa nhất, chúng tôi – Ban quản trại – đã phải chuẩn bị trước tận 1 tháng. Đây là lần mà chúng tôi dành nhiều tâm huyết nhất cho việc làm trang phục và đạo cụ. Tuy mệt nhưng đó có thể được xem là những ngày ngập tràn niềm vui. Chúng tôi vừa làm việc vừa nói chuyện rôm rả làm không khí lúc nào cũng sôi động khiến cho sự mệt mỏi trước mắt như chưa từng tồn tại. Chúng tôi làm việc cùng nhau, giải trí cùng nhau, nghỉ ngơi cùng nhau. Cũng từ đó mà chúng tôi – những con người rất ít khi nói chuyện với nhau, chủ yếu là việc sinh hoạt nhóm ở Sao Bắc Đẩu – nay có thể sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện thâm cung bí sử mà vốn dĩ chỉ dành cho những người thân thiết nhất. Sau gần 1 tháng chuẩn bị, kết quả chúng tôi đạt được quả thật vô cùng xứng đáng khi trang phục và đạo cụ vô cùng chỉn chu đến nỗi thành viên tiểu trại khác còn đùa rằng chắc Tiểu trại 4 chúng tôi lấy giải thời trang rồi.
Rồi ngày trại đầu tiên cũng tới, tôi và những người bạn trong nhóm thời trang hẹn nhau để mang vật dụng biểu diễn lên Trường Đoàn Lý Tự Trọng. Chúng tôi cố tình hẹn nhau sớm để có thể lên Trường Đoàn hỗ trợ công tác chuẩn bị. Trên đường đi, chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện rôm rả khiến cho đoạn đường đến Trường Đoàn bỗng dưng nay lại ngắn đến lạ. Và cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Trường Đoàn và nhanh chóng bước vào để hoàn thành công tác trại. Mọi thứ ngày hôm ấy tưởng chừng như đã ổn thỏa nhưng ông trời lại như muốn trêu ngươi với những cơn mưa bất chợt khi đang tiến hành lễ rước đuốc. Nhưng rồi mưa cũng tạnh và chúng tôi vẫn có thể thực hiện lễ rước đuốc truyền thống. Dù đây chẳng phải là lần đầu tiên tôi cầm đuốc nhưng trong tôi vẫn hiện lên bao cảm xúc tự hào, thiêng liêng khó tả. Có lẽ chính vì vậy, dù mưa gió, Ban tổ chức vẫn nhất quyết chờ đợi để tiến hành buổi lễ này. Kết thúc buổi lễ, chúng tôi nhanh tay nhanh chân thu dọn hành lý, vật dụng lên xe và bắt đầu hành trình đến đất trại. Khi lên xe chúng tôi vẫn có thể trò chuyện hay làm những trò nghịch ngợm cùng nhau. Rồi cuối cùng ai nấy cũng đã hết sức, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi để bắt đầu những hoạt động thật bùng nổ.
Điểm đến đầu tiên trong hành trình là chợ Phan Rang, đặc biệt thay nơi đây cũng là nơi mà tôi thường hay ghé thăm mỗi khi về quê nội. Những món ăn ở chợ tuy chỉ là bình dân nhưng cũng rất ngon và cung cấp đủ năng lượng. Tiếp đến chúng tôi được tham quan Tháp Chàm Poklong Garai – một kiến trúc cổ của người Chăm. Tháp là một kiệt tác của người Chăm khi dù đã trải qua 900 năm nhưng vẫn giữ gần như nguyên vẹn hình dáng, và vật liệu tạo dựng nên tháp vẫn còn là một bí ẩn đối với các chuyên gia. Điều đó phần nào làm cho tôi có cảm giác tự hào bởi Việt Nam cũng có những công trình tuyệt vời như vậy. Đồng thời qua chuyến tham quan tôi còn biết thêm được về cách thờ tự, tín ngưỡng của người Chăm. Và tiếp theo xe đưa chúng tôi đến với làng gốm Bàu Trúc – nơi gìn giữ ngành nghề truyền thống của nước ta. Khi bước vào trong, không biết bao nhiêu là mô hình gốm được chế tác tinh xảo trông như thật. Tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều người biết tới nơi này để ngành nghề truyền thống này có thể tiếp tục lưu truyền cho thế hệ sau. Rồi xe tiếp tục đưa chung tôi đi ăn trưa và về resort nhận phòng. Buổi tối hôm ấy chúng tôi được tự do đi ăn uống ở khu ẩm thực phía trước resort. Nhưng tôi và nhóm Ban quản trại vẫn cố gắng ăn uống nhanh nhất có thể để có thể nhanh chóng chuẩn bị cho những hoạt động vào ngày mai. Buổi tối hôm ấy dù đang gấp rút để chuẩn bị cho phần thời trang vào ngày hôm sau, nhưng chúng tôi vẫn cứ giữ một tinh thần tích cực, vừa làm vừa đùa vui. Rồi đến tối ai lại về phòng nấy nghỉ ngơi để bắt đầu một ngày mới.
Mỗi buổi sáng, resort luôn cho thực khách thưởng thức buffet mini. Dù chẳng có quá nhiều món nhưng cũng đủ để cung cấp năng lượng cho những hoạt động tiếp theo. Ăn xong, chúng tôi lên tàu để ra bãi tắm. Và chẳng biết là do lâu quá không đi tàu không nhưng khi xuống tàu đầu tôi cứ lâng lâng. May mắn thay sau khi nghỉ ngơi chút xíu, tôi cũng đã lấy lại trạng thái tốt nhất để còn có thể tham gia trò chơi Teamwork – Team building. Tôi và mọi thành viên của Tiểu trại 4 đã luôn cố gắng hết sức trong mọi trò chơi, nhưng không biết có phải do cái vía của số 4 nên mọi trò chơi chúng tôi đều đạt hạng tư trong 4 tiểu trại tham gia. Nhưng không vì thế mà chúng tôi nản lòng, bởi vì hành trình vẫn còn nhiều hoạt động khác mà. Khi trở về, mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, chuẩn bị đồ để tham gia lửa trại và đêm hội văn hóa. Mọi công tác chuẩn bị đều vô cùng hối hả để khi đoàn dự lửa trại trở về là có thể tiếp tục tổ chức đêm hội văn hóa. Đêm hôm ấy, tôi bị choáng ngợp bởi những tiết mục ca nhạc vô cùng đặc sắc và không thể nhắc đến tinh thần của các bạn thành viên tham gia văn nghệ. Dù là những bạn nhỏ hay thậm chí cô, chú, bác hay kể cả bà vẫn có thể tham gia văn nghệ với một tinh thần đầy nồng nhiệt. Và rồi phần diễn thời trang cũng đã tới, thành viên của các nhóm nhanh chóng chuẩn bị trang phục để trình diễn. Những bạn diễn thời trang cũng đến từ đủ mọi lứa tuổi. Với tiểu trại tôi thì đều là các bạn nhỏ nhưng cách các bạn diễn quả thật nhìn chẳng khác gì những nhân vật mà tôi và nhóm thời trang tạo ra đang thực sự được “sống”. Giây phút ấy, tôi thấy trong tôi và ánh mắt của đội thời trang là sự tự hào bởi những trang phục chúng tôi dành hết tâm huyết tạo ra thật sự đã được tỏa sáng. Buổi tối hôm ấy mỗi tiểu trại có một buổi liên hoan. Và dù tiểu trại tôi chỉ ăn một món đầy bình dân là xiên que nhưng khi được ngồi cùng những người bạn thì quả thật vẫn vô cùng vui vẻ và chắc chắn sẽ là những kỷ niệm mà tôi không thể quên. Và rồi chúng tôi lại quay về phòng nghỉ ngơi, để giữ sức cho ngày hôm sau.
Ngày cuối cùng trên đất Vĩnh Hy cũng đã tới. Ngày hôm ấy chúng tôi được thoải mái vui chơi, nghỉ ngơi cùng nhau một cách thật thoải mái trước lễ đăng quang. Và rồi ngày lễ quan trọng nhất đã tới – đó là ngày mà những bạn có đẳng cấp mới nhận được sự công nhận trước toàn trại. Ngày hôm ấy, ai ai cũng chuẩn bị đồng phục cho thật đẹp cho khoảnh khắc lên nhận đẳng cấp, bởi nó chỉ diễn ra đúng 1 lần. Và càng hạnh phúc hơn cho những bạn đạt được thủ khoa khi nhận được sự công nhận rất lớn trước toàn trại. Dù năm nay những thủ khoa không được cầm ngọn đuốc vinh danh nhưng khoảnh khắc mà thầy Toàn đọc tên họ thì họ cũng đã chính là những người “sáng” nhất trong căn phòng ấy rồi. Và cuộc vui nào cũng có lúc tàn, đó cũng chính là buổi tối cuối cùng mà các trại sinh được ở bên nhau. Chính vì thế, mọi người cố gắng dành hết thời gian và tình cảm để trao cho nhau những lời yêu thương, cái bắt tay thân thiện và cái ôm thật nồng ấm. Tất cả đã xóa nhòa đi nỗi buồn khi sắp phải xa nhau.
Ngày trại cuối cùng cũng đã tới, chúng tôi cùng lên xe để trở về cuộc sống thường nhật. Có lẽ Ban tổ chức hiểu rằng những trại sinh vẫn chưa muốn xa nhau nên đã tạo điều kiện cho chúng tôi tham quan vườn nho cùng nhau. Và hơn hết là chuyến đi đến nhà vườn của Nội Vinh, Nội Chữ khi chúng tôi được hai Nội tặng mỗi người 1 trái dừa để có thể vừa uống vừa tán gẫu. Không chỉ dừng lại ở đó, mỗi trại sinh còn được tặng một phần quà là những trái cây, rau quả của vườn nhà Nội. Đó quả thật là tình cảm rất lớn mà hai Nội dành tặng cho Tổng đoàn. Lúc ấy tôi có cảm giác rằng mình giống như là người con, người cháu của hai Nội. Và tôi còn cảm nhận được tình cảm ấy từ các anh chị, cô chú phụ huynh. Chẳng cần biết bạn thuộc tiểu trại nào, họ vẫn sẵn sàng giúp đỡ bạn mỗi khi bạn cần. Đôi khi trên bàn ăn họ còn nhường cho bạn những món ngon nhất, miễn là bạn vui thì họ cũng vui. Nhưng rồi cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, dù còn nhiều lưu luyến mỗi người vẫn phải trở về với cuộc sống riêng.
Tôi hy vọng rằng mình sẽ sớm được tham gia những kỳ trại tiếp theo cùng với Tổng đoàn. Và để kết thúc bài cảm nhận về kỳ trại này, tôi xin mượn vài câu hát của bài “Tạm Biệt”:
“Thôi nhé! Tạm biệt. Thôi nhé hẹn mai,
Thôi nhé! Tạm biệt. Thôi nhé hẹn mai”.