NHỮNG KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

NHỮNG
KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

Lưu Đường Tuấn Hưng Chòm Thiên Long

     Hè – mùa của những chuyến đi chơi xa sau giờ học và làm việc
mệt mỏi. Mùa hè này tôi đã được đi rất nhiều nơi. Trong đó tôi nhớ nhất là chuyến
đi Phan Thiết – Bình Thuận.

      Cảnh thiên nhiên nơi đây khiến tôi choáng ngợp bởi những đồi cát hùng vĩ, màu xanh ngọc long lanh lấp lánh của biển. Tôi thích cái
cách mà nắng với gió nơi đây hòa hợp với nhau tạo nên không khí riêng biệt không
nơi nào có được. Tôi nhớ mãi giây phút tất cả mọi người cùng nhau tập thể dục
buổi sáng và ngắm bình minh, cũng chẳng thể nào quên được hương vị của từng miếng
bánh bột lọc đã khiến bao nhiêu người chỉ cần nhìn thôi đã phát thèm. Tôi yêu
bãi cát mềm mại đã nâng niu từng bàn chân em thơ, nơi tạo cho chúng tôi sự an
yên nhất định trong lòng, để có thể quẳng hết gánh lo đi, hồn nhiên vui chơi
như chưa bao giờ được như thế.

      Tôi rất khâm phục cái cách những người quản lý trường Dục
Thanh gìn giữ những di sản mà người xưa đã để lại, giúp cho những thế hệ đời
sau có thể tìm hiểu thêm về lịch sử nước nhà. Tôi yêu khoảnh khắc mà mọi người
trong tiểu trại cổ vũ lúc tôi múa.
Quên thế nào được, vì đó là niềm động lực to lớn đối với một
đứa con trai chưa từng xem nhảy múa là một sở thích như tôi!
Tôi không thể nào quên lúc mà mọi người cùng nhau đi quanh
ngọn lửa trại
; và khoảnh khắc được thầy Huỳnh Toàn gọi tên lên để
trao đẳng cấp
Hương dương 2. Tôi luôn muốn gửi lời cảm ơn đến Ban Huấn luyện vì những món ăn tối sau những giờ vui chơi và học tập
mệt mỏi.

      Giây phút mọi người chia tay Bình Thuận và rời đất trại khiến tôi vô cùng xúc động và lưu
luyến.
 Thật vui khi mọi người trong tiểu trại cực kỳ đoàn kết. Tuy tiểu trại tôi
không giành được
hạng nhất nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc khi ở tiểu trại này. Đây là
tiểu trại mà tôi thích nhất sau 5 năm đi trại vì nó để lại cho tôi rất nhiều kỷ
niệm khó quên
, nhất là lúc mọi người ngồi trên xe cùng nhau hát và múa. Tôi
rất thích chỗ ngồi trên xe của
mình. Vì là hàng ghế cuối cùng nên rất rộng nhưng cũng chật mỗi lúc
để đồ
! Tôi thích nhất là lúc được đi vào vườn trái cây vì muốn ăn
bao nhiêu cũng được. Tôi
biết ơn cái cách mà chuyến đi này đã dạy mọi người phải biết tự lập
khi rời xa vòng tay của bố mẹ. Tôi cảm thấy rằng mình trưởng thành hơn
rất nhiều sau kỳ trại này.

      Tôi rất thích kỳ trại năm nay vì nó đã để lại cho tôi
nhiều kỷ niệm và giúp tôi trưởng thành hơn. Tôi xin hứa sẽ học thật giỏi và làm
theo 8 chữ vàng của Sao Bắc Đẩu. Tôi mong Sao Bắc Đẩu sẽ ngày
càng lớn mạnh và sẽ có nhiều người đi trại hơn.

 

VÀO HẠ

Nguyễn Thu Hồng Đức Chòm Thiên Long

     Sau bao cố gắng,
năm học rồi cũng trôi qua đón chào một mùa hè mới. Tạm biệt chiếc ghế nhà trường,
những cuốn tập và bạn bè thân thương để đến với Đồi Hồng, Biển Xanh, Cát Trắng,
Nắng Vàng. Là thành viên của đại gia đình Sao Bắc Đẩu, em có cơ hội được đồng
hành cùng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đến với Trại Huấn luyện và Nâng bậc lần thứ XII
4 ngày 3 đêm tại Đồi Hồng – Phan Thiết với chủ đề “Năng động Việt Nam – Tiếp bước
hành trình”.

     Trước ngày khởi hành,
em đã tự kiểm tra lại hành lý vì “ba mẹ có biết con cần cái gì đâu”, trong đầu
phân vân không biết đã đủ đồ chưa, có thiếu món nào không. Ở các chuyến đi trước,
ba mẹ luôn phụ sắp xếp đồ giúp em. Đi một mình, khó ở chỗ là phải “tự lực cánh
sinh”, như vậy mới lớn khôn được chứ! Tới lúc được ngủ thì đã tối mịt, nhưng
lăn qua lăn lại mãi vẫn không tài nào chợp mắt được. Lòng cứ nôn nao háo hức
làm sao… Sau một hồi lâu vẫn quyết tâm nhắm mắt, ngày mai còn phải thức dậy sớm
nữa.

     Đúng 4h sáng là phải
tập hợp ở công viên Tao Đàn khi bầu trời vẫn còn tối đen, hoặc cũng có thể em
thấy tối vì cặp mắt vẫn còn lim dim chưa mở. Em luôn luôn được dạy không được
đi trễ, là một tập thể thì đợi người ta còn hơn là người ta đợi mình. Rất nhiều
bạn đã tới và tập trung lại nhưng em vẫn chưa thể rời vòng tay ấm áp của ba để
đi cùng các bạn. Chưa khởi hành mà đã nhớ ba mẹ rồi! Ba không căn dặn gì nhiều
vì biết em đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ nhắc lâu lâu nhớ gọi điện về, ba và mẹ mong
điện thoại và nhớ em nhiều. Mỗi người đều có việc, nhỏ thì làm việc nhỏ, lớn
thì giúp đỡ các em. Anh chị thủ lĩnh bận rộn di chuyển hành lý lên xe, phát thẻ
đeo, chỉnh trang y phục,… Bầu không khí khá là hỗn loạn nhưng đem lại sự nhộn
nhịp cho chuyến đi. Khi mọi việc đã xong xuôi, thầy Huỳnh Văn Toàn – trại trưởng
– cho xuất phát và chúng em lên đường. Đồi Hồng ơi, Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu đến
đây!

     Đất trại nằm trên một
mảnh đất cao nên có thể chiêm ngưỡng toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp, bên phải thì
là đồi cát hồng, bên trái lại là biển xanh, làm em cứ liên tưởng tới hình ảnh của
Sơn Tinh – Thủy Tinh. Lên cao thì cảm thấy như nắm gọn cả thế giới trong lòng
bàn tay, xuống biển thì được che chở bởi dòng nước thiên nhiên.

     Với những trò chơi
teambuilding trên hai màu cát khác nhau, đồng đội em đã chơi hết mình, cổ vũ
cho bạn mình đến nỗi hôm sau ai cũng khan tiếng hết trơn! Nếu thắng thì nhảy dựng
lên, ôm nhau ăn mừng. Nếu thua thì cũng ôm nhau luôn vì chơi vui quá xá mà. Trước
đây em rất hiếu thắng, luôn muốn mình phải đứng hạng nhất. Nhưng giờ đây, tinh
thần đồng đội mới là điều quan trọng nhất.

     Chúng em tham gia
Siêu Olympic toàn cầu, những thử thách khó khăn và khắc nghiệt lần lượt trải ra
trên những địa điểm khác nhau. Lớn – nhỏ, nặng – nhẹ, mạnh – yếu gì, ai ai cũng
phải tham gia. Có những trò dễ hơn những trò khác, nhưng em “tởm” nhất là lúc
phải ăn hết nguyên một nồi cơm mới được tiếp tục thử thách. Em vừa kén ăn, lại
còn ăn kiêng, vậy mà cũng phải ráng cùng các bạn ăn hết. Đây là lần đầu tiên phải
ăn nhiều cơm như thế, không biết nên khóc hay nên cười nữa!

     Sáng mỗi ngày đều
phải tập thể dục và ngồi tịnh tâm. Thoạt đầu, em cảm thấy ngồi như vậy rất nhàm
chán, nhưng dần dần tâm hồn của mình thật thanh thản, khác với Sài Gòn nhộn nhịp,
xô bồ, vài giây phút yên bình là cực hiếm để em có thể nghĩ được nhiều thứ:
cách hoàn thiện cuộc sống, công lao của cha mẹ,…

     Ngày thứ hai có rất
nhiều hoạt động văn hóa, lịch sử. Chúng em được đến thăm khu lưu niệm Bác Hồ và
ngôi trường Dục Thanh nơi Bác đã dạy học trước khi lên đường cứu nước. Đứng trước
tượng Bác, nhìn lên gương mặt đã thân quen trong lòng bao người dân Việt, Bác với
mái tóc bạc phơ và chòm râu hơi dài trông như một ông tiên, cùng vầng trán cao
tượng trưng cho sự thông minh và nét mặt hiền hậu, gần gũi, giản dị đã gợi lại
cho em những công lao mà Bác đã hy sinh cho đất nước. Em từ nhỏ đã được học ở một
ngôi trường Pháp, bản thân là người Việt mà lại không biết về lịch sử của đất
nước mình, bằng những chuyến đi thăm thú như thế này mà em hiểu hơn về nguồn gốc
của mình, cũng biết rằng đất Việt ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới được
như ngày hôm nay. Vừa bổ ích, sống động lại còn dễ nhớ mà nhớ lâu nữa chứ!

     Vào đêm hội văn
hóa, tiểu trại của em nhảy một bài cổ động và một bài ca múa nhạc, và cả hai
bài đều được chọn diễn lại vào Sinh nhật Tổng đoàn vào ngày 4/8 sắp tới. Ban đầu
em có hơi ngại ngùng vì vẫn chưa quen với ai, lại ngại mình nhảy không đẹp nên
sợ các bạn cười. Nhưng về sau thấy ai cũng như nhau nên em dần lạc quan hơn, em
nghĩ rằng bạn nào cũng như em nên cuối cùng ai cũng nhảy đầy tự tin và tràn đầy
sức sống. Thật ra, quan trọng là thần thái, còn nhảy sai một chút cũng không ai
chê đâu. Tiết mục thời trang với chủ đề ngành nghề thì thôi khỏi nói, em tự hào
về các bạn quá trời, ai cũng diễn vai của mình chuẩn không cần chỉnh. Có thể
không đẹp nhất nhưng về độ sáng tạo thì không chê vào đâu được, vừa dễ thương,
vừa hài hước, bá đạo. Em nghĩ lại vẫn còn cười.

     Đêm đăng quang, những
bạn thi Nơ bướm, Hướng dương đều bồn chồn, nôn nóng chờ được gọi tên. Em ngồi cạnh
một bạn vừa thi xong Hướng dương 1, bạn ấy háo hức đến nỗi không ngồi yên được
làm em cũng bị háo hức lây. Em nhớ lại hình ảnh của mình năm ngoái cũng y vậy,
không sai một cử chỉ, nhớ lại những ngày ôn thi gấp gáp, lúc đau lưng vì ngồi
viết bài, lúc tên mình được xướng lên,… Thật là những kỷ niệm khó phai. Sau khi
đọc tên, thầy Toàn vinh danh những thủ khoa – hoặc nói theo cách của thầy là
“xúc xích” – đã xuất sắc hoàn thành phần thi của mình. Em ngồi dưới nhìn các bạn
lên nhận giấy khen và những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa mà cứ ghen tị trong
lòng…

     Sau 4 ngày ngắn ngủi,
em như trở thành một con người khác. Từ một cô gái nhút nhát, muốn giúp đỡ người
khác mà cũng không dám mở lời, nay đã trở nên tự tin, năng động, gần gũi hơn rất
nhiều, phụ chăm sóc các em nhỏ nhiều quá mà giờ đây em còn biết trông trẻ nữa
đó! Em cảm ơn Tổng đoàn vì đã cho em những ký ức quý giá của tuổi thơ, mà khi lớn
lên nhìn lại em sẽ không hối tiếc, cảm thấy mình không bỏ lỡ một điều gì vì đã
tận hưởng trọn vẹn thanh xuân.

     Trại chỉ vừa mới
qua thôi mà em đã mong chờ tới kỳ tiếp theo rồi, chỉ ước thời gian trôi qua thật
nhanh, để em có thể tiếp bước hành trình cùng với các bạn, cùng với Tổng đoàn tại
đồng bằng sông Cửu Long với chủ đề “Bức họa đồng quê”.

     “Gặp nhau đây, rồi chia tay,

     Ngày dài như đã vụt qua trong phút giây.

     Niềm hăng say còn chưa phai,

     Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy.”

 

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng