NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG – Anh Nguyễn Đức Lợi

NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG
Anh: Nguyễn Đức Lợi
– – – – – – – – – –
NGƯỜI TRUYỀN ĐỘNG LỰC
Tác giả: Phạm Khánh Quỳnh
Những ngày đầu khi mới đi sinh hoạt Sao Bắc Đẩu, tôi là một cô bé nhút nhát, đến nỗi không thể tự tin ngẩng đầu để giới thiệu bản thân. Thật khác với lúc này khi tôi đã trở thành một thủ lĩnh đào tạo, ngày càng trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn. Để có được như ngày hôm nay, tôi đã được rất nhiều anh chị thủ lĩnh giúp đỡ. Tôi rất trân trọng những lời khuyên mọi người đưa ra, trong đó có một người chú đã dạy cho tôi rất nhiều bài học. Đó là chú Lợi – Thành viên danh dự Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn.
Khi tôi mới đi sinh hoạt, chú chỉ là một phụ huynh bình thường nhưng sau một thời gian gắn bó và thấy được những giá trị tốt đẹp từ những hoạt động sinh hoạt cộng đồng, chú đã trở thành một thành viên của Đại gia đình Sao Bắc Đẩu với nhiệm vụ phụ trách bàn tiếp nhận. Dù bận rộn công việc hàng ngày nhưng mỗi sáng Chủ nhật tinh mơ, chú lại tới rất sớm, cùng phụ mọi người sắp xếp lại mọi thứ. Đó là điều tôi rất ngưỡng mộ và tôi mong muốn học tập được đức tính đó. Mỗi ngày ở bàn tiếp nhận có rất nhiều việc nhưng tôi lúc nào cũng thấy nụ cười trên môi của chú. Những công việc như tư vấn thông tin sinh hoạt hay chỉ dẫn phụ huynh biết cách đăng ký vào các nhóm, chú đều làm rất tận tâm. Dù có việc gì vất vả, tôi chưa bao giờ nghe thấy một câu than thở hay cằn nhằn gì từ chú.
Những ngày đầu khi tôi còn rất bỡ ngỡ với mọi thứ xung quanh thì từ đằng xa đã có một người chú luôn quan sát tôi thầm lặng. Dù chú Lợi chỉ làm ở ban hậu cần nhưng chú lúc nào cũng quan tâm đến những người xung quanh. Tôi thấy có một câu nói rất đúng đối với tính cách của chú là “nói ít làm nhiều”. Những hành động thầm lặng đó tưởng chừng nhỏ nhưng nó để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Những khi tôi gặp khó khăn hay cần lời khuyên thì tôi sẽ tìm tới chú để nhận những lời động viên một cách chân thành nhất. Tôi nhớ rất rõ khi ấy tôi đang buồn một việc gì đó, chú chỉ nhẹ nhàng lại và an ủi tôi rất nhiều. Không biết từ bao giờ mà mỗi lần gặp chú tôi cảm thấy rất vui và nhẹ nhàng, cảm giác rất thân thuộc như gia đình vậy.
“Có những người xa lạ, chẳng máu mủ ruột rà lại cho ta những ân tình ấm áp một cách vô điều kiện.” – Sưu tầm. Tôi muốn dùng câu nói này để nói lên mối liên kết giữa chúng tôi và chú, cảm ơn chú vì đã là một thành viên của Đại gia đình Sao Bắc Đẩu, vì chú đã luôn ân cần và nhẹ nhàng chỉ dạy chúng tôi. Chúc chú Lợi vẫn sẽ luôn giữ được nụ cười trên môi mình như những đóa hoa hướng dương kia. Dù tôi và chú Lợi không có nhiều cơ hội làm việc cùng nhau nhưng tôi đã học được rất nhiều bài học hay từ chú, qua cái cách chú tận tâm, tỉ mỉ đối với tất cả mọi thứ kể cả không phải là chuyên môn của mình. Tôi mong sau này tôi sẽ có nhiều cơ hội để làm việc chung và học tập nhiều hơn từ chú.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng