NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG – Anh Nguyễn Tuấn Sang

NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG
Anh: Nguyễn Tuấn Sang
– – – – – – – – – –
NGƯỜI CỘNG SỰ LẶNG THẦM
Tác giả: Hà Kim Phụng
Một tối thứ Tư, tôi tình cờ xem được đoạn video ngắn do Facebook đề xuất. Video phát lại từ một chương trình của đài truyền hình HTV về sự hy sinh của những con người thầm lặng. Rồi đột nhiên, tôi liên tưởng và dần định hình nên hình ảnh quen thuộc của một người đồng đội, người đồng chí cùng sinh hoạt dưới mái nhà chung Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn. Và hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về người đồng đội của tôi nhé, xin mạn phép gọi người đồng đội ấy bằng cái tên thân thương – “Người em hậu cần”.
Xuất phát điểm của tôi và em cũng tương đối giống nhau, đều cùng tham gia hoạt động cộng đồng khi đã trở thành những ông bố bà mẹ. Em có niềm đam mê tham gia sinh hoạt cộng đồng, muốn đóng góp và cống hiến những giá trị tích cực cho xã hội. Và Sao Bắc Đẩu là cầu nối để em đồng hành cùng con mình và tiếp tục niềm đam mê “Đoàn, Hội, Đội, Nhóm” sau những bộn bề cuộc sống…
Tôi biết và làm việc chung với em chỉ ngót một năm, thời gian chưa đủ dài để hiểu sâu sắc một con người. Thú thật lúc đầu tôi không có quá nhiều ấn tượng về em, chỉ biết em tên Sang thông qua lời giới thiệu của bạn Thu Chung. Em tham gia Sao Bắc Đẩu với vai trò Thành viên danh dự – hỗ trợ các công việc chung của Tổng đoàn.
Các buổi sinh hoạt vẫn diễn ra đều đặn mỗi tuần trên công viên Tao Đàn, tôi và em cũng có dịp chào hỏi, làm việc với nhau nhiều hơn, dần dà cái nhìn của tôi về em cũng thay đổi. Em không phải là một người hoạt ngôn, cũng không phải là thủ lĩnh sinh hoạt trực tiếp với các bạn nhỏ và đôi khi có một số thành viên mới chỉ nghe tên chứ chưa biết mặt. Em ngoài 30, dáng người cao to, nước da ngăm rắn rỏi, nụ cười sáng và luôn tháo vát trong mọi hoạt động.
Hàng tuần em vẫn cứ thế, âm thầm sát cánh cùng các bạn thủ lĩnh nói riêng và Tổng đoàn nói chung: bắt cái ốc vít, treo cái băng rôn, sửa cái lều hay phức tạp hơn là hàn những cái trụ dù phục vụ cho các chương trình lớn… Không những thế, em còn có những sáng kiến nhanh và kịp thời, góp phần hoàn thiện công tác hậu cần của Tổng đoàn.
Đôi khi tôi và các bạn hay đùa với nhau: “Đâu cần anh Sang có – Đâu khó có anh Sang!” Quả không ngoa khi nói vậy, em luôn nhiệt tình trong mọi hoạt động và dường như chưa bao giờ từ chối hỗ trợ dù việc lớn hay nhỏ, dễ hay khó. Vẫn nụ cười ấy, vẫn dáng người ấy, thoăn thoắt không ngại gian khó để góp phần cùng Sao Bắc Đẩu tạo nên những giá trị tích cực cho cộng đồng.
Có người cho rằng, chúng ta – những nhà giáo dục viên cộng đồng – thường phải hy sinh rất nhiều cho cái chung. Bản thân tôi không nghĩ vậy. Tôi cho đây là sự cống hiến, cống hiến sức mình, cống hiến những điều giản dị nhỏ bé nhưng mang giá trị lớn lao cho xã hội.
Nhà thơ Thanh Hải từng viết:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
Mỗi người, mỗi sự cống hiến đều được ví như một mùa xuân nho nhỏ hòa mình vào mùa xuân chung của đất nước. Mỗi người là một viên gạch mang màu sắc riêng, một vẻ tinh túy riêng. Và em Sang là một viên gạch đặc biệt điểm tô ngôi nhà chung Sao Bắc Đẩu thêm phần sắc thắm và rạng rỡ.
Người ta có thể có nhiều điều đáng để tự hào: tự hào về sự giàu có của gia đình, tự hào về sự thành đạt của người thân… Riêng tôi, tôi tự hào vì có những người đồng đội, người cộng sự tuyệt vời. Tháng 11 về, chúc “những nnhà giáo dục viên cộng đồng” – trong đó có Sang – thật nhiều sức khỏe, tự tin vượt qua mọi thách thức, khó khăn để tiếp tục cống hiến và đồng hành cùng Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, tạo nên bức tranh sinh hoạt rộn ràng vào mỗi sáng Chủ nhật.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng