NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG |
Anh: Nguyễn Văn Tây
– – – – – – – – – –
NGƯỜI KIẾN TẠO NỤ CƯỜI
Tác giả: Phạm Hoàng Phương Anh
Dạo quanh một vòng Sài Gòn, thật không khó để chúng ta tìm đến công viên Tao Đàn. Với sự hối hả, bận rộn của công việc hằng ngày nên địa điểm này khá tĩnh lặng. Ấy vậy mà, sự nhộn nhịp, sôi động đã được đánh thức khi vào mỗi buổi sáng Chủ nhật hằng tuần, đây là nơi sinh hoạt của câu lạc bộ đội nhóm mang tên “Sao Bắc Đẩu”, dưới sự dẫn dắt của Thầy Tổng trưởng cùng với các anh, chị, các bạn thủ lĩnh được xem như những “thầy”, “cô”, những nhà giáo dục viên cộng đồng.
“Nào cùng đi hỡi những bước chân tiên phong sá chi
Đường chông gai bên nhau sát vai ta thêm vững vàng
Tuổi thanh xuân tung đôi cánh bay về phía mặt trời
Tự hào tuổi trẻ thành phố Bác”
Trích lời bài hát “Những bước chân tiên phong” – Mai Trâm
Bằng sức sống của tuổi thanh niên, năng động, nhiệt huyết, anh đã gắn bó cùng hoạt động của Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, mang đến làn gió mới, gắn kết các bạn trẻ tạo nên không khí tươi vui, rộn rã trong từng buổi sinh hoạt. Một thủ lĩnh trẻ, một trong những nhà giáo dục đặc biệt mang trên mình sứ mệnh lan toả những giá trị sống tích cực đến cộng đồng.
Người Thầy mà tôi đề cập đến đây hôm nay cũng không còn xa lạ, đó là anh Nguyễn Văn Tây – thủ lĩnh Chòm sao Thiên Long, cũng là thành viên Ban Chủ nhiệm Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn. Đôi nét về anh thì anh là người có ngoại hình khá nổi bật: cao, hơi tròn trĩnh và điều đặc biệt khiến các bạn ấn tượng là làn da bánh mật không thể nhầm lẫn với một ai khác. Anh là người vui tính nên hay nở nụ cười thật tươi, chúng tôi hay nói đùa với nhau rằng, ai hay mỉm cười chính là anh Tây đó. Những buổi sáng, anh luôn là người có mặt từ sớm để hướng dẫn các bạn thành viên cách dựng cột cờ. Vừa làm, anh vừa hỏi thăm các bạn xem tình hình học tập tuần qua thế nào, hỏi thăm sức khoẻ, chào nhau, tiếng cười nói ríu rít trên sân hoà lẫn vào những tia nắng chiếu qua từng tán cây buổi sớm.
Khi những giai điệu bài hát vang lên, sự nhộn nhịp, vui tươi đã thu hút được sự tò mò của những vị khách khi đi qua khu vực này. Ai nấy cũng dừng lại, để xem ở đây có hoạt động gì thú vị đến vậy. Những bài nhảy dân vũ với những vũ điệu vui tươi được anh thể hiện qua sự dẻo dai của cơ thể, những động tác dứt khoát, mạnh mẽ, hay những cú lắc hông của điệu Twist khiến cho ai nấy đều nghĩ sao anh có thể nhảy đẹp và chuyên nghiệp đến như thế.
Khi đến khoảnh khắc chia tay hay thường gọi là kết thúc một ngày sinh hoạt, anh luôn là người bảo các em nắm tay thành vòng tròn, lúc này không phân biệt tuổi tác, ở nhóm Sao hay Chòm nào, cứ thế hai bàn tay nắm chéo lấy nhau, tạo nên sự kết nối giữa các bạn trở nên thân thiết hơn, miệng thì hát vang bài hát “Chia tay”. Sau đó, các bạn được yêu cầu đến ôm một người bạn, anh, chị thủ lĩnh mà mình yêu mến. Dường như anh Tây là người đắt “show” nhất, không chỉ các bạn sinh hoạt ở nhóm của anh mà các em ở nhóm khác cũng chạy lại, ôm anh thật chặt như không muốn rời xa. Cũng chính vì sự thân thiện, vui vẻ, hoạt náo sôi động trên sân trung tâm nên bạn nào cũng biết và yêu quý anh thật nhiều.
Nhân kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, nhằm phát huy truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, tri ân, tôn vinh các thầy cô giáo – những người lái đò thầm lặng, tôi gửi đến anh những lời chúc thay cho những bó hoa tươi thắm. Đầu tiên là lời chúc sức khoẻ, tôi chúc anh thành công trên con đường sự nghiệp của mình nói chung và ở Tổng đoàn nói riêng. Chúc anh luôn là tấm gương để các bạn noi theo, luôn duy trì được ngọn lửa nhiệt huyết, đam mê của mình mà đã được truyền bởi Thầy để tiếp tục là nhà giáo dục cộng đồng luôn sống đẹp cho đời, có ích cho cộng đồng và xã hội.