NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG – Anh Võ Hoài Trung

NHỮNG NHÀ GIÁO DỤC VIÊN CỘNG ĐỒNG 🌻|
Anh: Võ Hoài Trung
BIẾT ƠN VÀ SỰ TRƯỞNG THÀNH
Tác giả: Lê Liễu Khôi
Người ta thường nói “Không thầy đố mày làm nên” và thật sự đúng là như vậy. Tôi không thể nào định nghĩa được chính xác tình thầy trò có nghĩa là gì. Phải chăng tình thầy trò có thể làm thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ? Đó là tình cảm mà bạn có thể tìm thấy được ở một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống của chính bản thân bạn.
Khi tôi vừa tham gia vào Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu, lúc ấy tôi chỉ mới 6 tuổi thôi. Trong mắt tôi đây chính là một thế giới mới. Tôi không biết phải làm gì, phải giao tiếp và sinh hoạt ở đây như thế nào. Khi đó tôi nhút nhát lắm, trong một nhóm bạn đang nói chuyện tôi luôn là người bị lạc ra ngoài. “Làm thế nào để làm quen với các bạn?” Câu hỏi đó luôn vang trong đầu tôi.
Ngay vào lúc đó khi tôi chưa định hướng được mọi thứ xung quanh thì đã có một bàn tay kèm theo một nụ cười ấm áp đã kéo tôi ra khỏi hố đen ấy. Người đã truyền cảm hứng cho tôi từ những ngày đầu chập chững bước vào một môi trường mới và dẫn dắt tôi tới tận bây giờ chính là anh Võ Hoài Trung – Chủ nhiệm Sao Bắc Đẩu Đông Tao Đàn.
“Đem việc làm mà dạy người thì người ta theo; chỉ đem lời nói mà dạy người thì người ta không phục” – Đệ Ngũ luận
Tôi mượn câu nói này để mở đầu cho những câu chuyện về anh, bởi anh là một người anh lớn luôn xung phong đi đầu, làm gương cho lớp trẻ nhỏ chúng tôi. Anh không chỉ nói mà còn rất xông xáo, nhiệt tình trong tất cả các công việc chung của Tổng đoàn, anh cùng chúng tôi làm, cùng chúng tôi trải qua những vui buồn cùng anh chị em trong ngôi nhà lớn mang tên Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu.
Các bạn biết không, tôi vinh dự được sinh hoạt cùng anh Trung được 10 năm rồi đó! Một con số không quá to với nhiều người, nhưng đối với tôi đó là một hành trình dài. Tôi cũng khá bất ngờ khi thời gian trôi qua nhanh như vậy. Từ một cô bé cột tóc hai chùm đi đâu cũng “Chú Trung ơi chú Trung” đến bây giờ đã trở thành một thủ lĩnh của Tổng đoàn. Thật vui và may mắn khi tôi và anh Trung vẫn còn cơ hội để làm việc với nhau.
Không biết tại sao nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái thói quen gọi anh là “chú Trung”. Có lẽ vì khoảng thời gian tôi xưng hô như vậy đã quá lâu. Tôi cảm thấy gọi như vậy nghe rất thân thương. Khi xưng hô như thế, mọi ký ức năm xưa lại ùa về, vẫn là cô bé tóc hai chùm luôn bám theo gọi “Chú Trung ơi hôm nay mình làm gì vậy ạ?”…
Chúng tôi có nhiều kỷ niệm cùng nhau lắm đấy. Nhân tiện tôi sẽ kể cho mọi người nghe kỷ niệm ngày đầu vào sinh hoạt của mình. Tôi biết đến Sao Bắc Đẩu là nhờ bà Ngoại của tôi. Theo lời Ngoại kể, chính anh Trung đã giới thiệu cho bà về Tổng đoàn. Dù thời gian đã quá lâu và trí nhớ của bà tôi cũng kém dần đi nhưng mỗi khi nhắc lại, bà vẫn luôn khăng khăng đó là anh Trung.
Ngày hôm đó tôi được xếp vào Tiểu Sao 6 – nhóm mà anh Trung đang quản lý. Vì là thành viên mới nên tôi phải đứng vào giữa vòng tròn để giới thiệu bản thân. Tôi vẫn nhớ như in những lời nói của tôi. Tôi giới thiệu bản thân rất to nhưng lại rất nhanh để không ai nghe rõ tên của mình. Tôi ngại các bạn sẽ cười bởi cái tên hơi lạ của tôi: “Liễu Khôi”. Nhận ra vẻ lúng túng đó, anh Trung đã đứng dậy, bước đến gần tôi và làm mẫu cho tôi nghe một lần: “Mình tên là Lê Liễu Khôi, mình học lớp 1, sở thích của mình là nấu ăn.” Anh làm mẫu xong liền nói các bạn cùng động viên để tôi giới thiệu lại. Ngày đầu như thế đó, tuy giản đơn nhưng lại chất chứa bao nhiêu cảm xúc và kỷ niệm.
Đến bây giờ tôi vẫn rất ngưỡng mộ và quý mến anh Trung, không chỉ bởi kỹ năng rèn luyện, cách truyền tải thông điệp mà còn vì thái độ ân cần và sự ấm áp dành cho các thủ lĩnh và các em. Khi làm việc cùng anh, ai cũng nhận được sự tôn trọng. Tôi cảm nhận rõ điều đó khi được đồng hành với anh trong các kỳ trại hè.
Là một Chủ nhiệm, anh luôn quan sát, góp ý cách quản nhóm và chỉ cách khắc phục những lỗi sai cho các bạn thủ lĩnh. Anh luôn giữ thái độ nhẹ nhàng đối với tất cả mọi người. Anh làm tỏa sáng thành viên của nhóm mình, động viên và nâng đỡ từng người một, giúp các thủ lĩnh xử lý những tình huống khó.
Để nói về kỷ niệm và câu chuyện giữa hai chúng tôi thì kể hoài không hết. Tôi chỉ có thể nói rằng anh Trung chính là người truyền cảm hứng, là người dìu dắt tôi ngay từ những ngày đầu tiên. Anh đã dạy cho tôi rất nhiều kỹ năng, thay đổi và rèn giũa tôi từng ngày. Có những lúc tôi thiếu sót trong hành động và lời nói, anh vẫn ân cần dịu dàng nhắc nhở để tôi sửa đổi.
Vì gắn bó quá lâu nên tôi và anh Trung đều phần nào thấu hiểu được đối phương. Là một người ba có hai con đều là thủ lĩnh của Tổng đoàn, là một người chồng nên anh hiểu được tâm lý các bạn nhỏ và tâm lý của phụ huynh khi cho con tham gia sinh hoạt tại đây.
Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ai yêu thương mình như ba mẹ, người thân. Cho đến khi được tiếp xúc với các anh chị trong Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu nói chung và anh Trung nói riêng, tôi mới nhận ra được tình yêu thương đến từ những điều bình dị quanh ta, những người gần gũi quanh mình.
Tình yêu thương đó vô cùng trong sáng. Tình cảm 10 năm gắn bó của hai thầy trò, cùng nhau đi lên từng ngày. Tôi ngày càng lớn, anh Trung cũng dần già đi nhưng những hình ảnh ngày đầu tiên vẫn in trong đầu tôi mãi. Là hình ảnh cô bé cột tóc hai chùm mặc chiếc áo vàng cùng quần màu cam đang nhút nhát giới thiệu bản thân trước các bạn. Nhìn lại tôi của bây giờ đúng là đã khác đi rất nhiều.
Tôi xin gửi lời cảm ơn đến Tổng đoàn Sao Bắc Đẩu vì đã cho tôi có cơ hội được làm thủ lĩnh, có cơ hội được trải nghiệm các kỹ năng, các thử thách mới lạ, có cơ hội được thay đổi bản thân từng ngày, phá bỏ mọi giới hạn và trở thành một phiên bản tốt hơn.
Tôi xin gửi lời cảm ơn anh Trung – người tôi luôn kính trọng. Cảm ơn anh Trung đã dìu dắt tôi trong suốt thời gian qua. Anh luôn chủ động hỏi xem tôi và các anh chị thủ lĩnh khác có khó khăn gì cần giúp đỡ không. Anh vẫn luôn ở đó, vẫn sẵn sàng nhận và trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người. Tôi mong rằng tôi sẽ được đồng hành cùng với anh Trung mãi mãi.
Chia sẻ bài viết lên:
Đóng