SAO BẮC ĐẨU VÀ NHỮNG NIỀM VUI – ANH NGUYỄN VĂN HẠNH PHÚC – PCN SBĐ BẮC TAO ĐÀN

 SAO BẮC ĐẨU VÀ NHỮNG NIỀM VUI

 Nguyễn Văn Hạnh Phúc

Phó Chủ Nhiệm Bắc Tao Đàn

Trong cuộc sống, mỗi con người khi được sinh ra đều phải đi đến cuối con đường đời của mình dù có muốn hay không và dù có vui hay buồn thì cũng vậy. Bạn vui vẻ để sống, để chấp nhận mọi thử thách, để cống hiến và để làm việc hoặc bạn muốn làm tất cả trong sự buồn chán sự cam chịu thì con đường của bạn vẫn tiếp diễn. Không vì bạn buồn hay bạn vui mà con đường đời của bạn rẽ sang một hướng khác, nó vẫn là nó và nó sẽ dễ đi đối với ai biết sống vui vẻ và sẽ vô cùng khó đi đối với những ai chỉ biết chấp nhận. bản thân tôi cũng đã từng trải qua những nỗi buồn dài bất tận, những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống và đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng biết chấp nhận cuộc sống một cách vui vẻ, biết lạc quan đón nhận mọi thử thách, biết cống hiến và sống hết mình thì cuộc sống sẽ trở nên rất dễ dàng. Trong xã hội hiện đại và ngày càng phát triển hiện nay, có những người tìm vui từ những trò tiêu khiển xa xỉ, cũng có những người chỉ biết tìm vui trong men rượu, trong sự cám dỗ của đồng tiền hay họ chỉ tìm vui trong lừa ghạt, dối trá,… mà đâu biết đó chỉ là những thú vui “rẻ tiền”, những cái vui chóng vánh thoáng qua trong cuộc đời họ. Họ đâu biết rằng niềm vui thật sự lại rất bình dị, rất dễ tìm, niềm vui đó là sự bình yên trong tâm hồn, là sự thoải mái khi ta làm một điều gì đó tốt cho cộng đồng, cho xã hội. Hay đôi khi niềm vui là những bài học mà bản thân ta rút ra được sau mỗi lần đương đầu và vượt qua thử thách của cuộc sống, để chứng tỏ bản lĩnh của mình, để nâng cao năng lực của bản thân và làm nhieeuc việc tốt hơn cho cộng đồng. đó mới thực sự là niềm vui chân chính, niều vui sống mãi với bạn, niềm vui giúp con đường của bạn đi như rộng mở với đầy hoa và tiếng chim ca ríu rít. Tôi không ám chỉ bạn phải chọn niềm vui nào để sống mà tôi chỉ nêu khái niệm của tôi về niềm vui trong cuộc sống, bạn có thể chọn cách này hoặc cách khác để cuộc sống của mình thêm tươi đẹp. Riêng bản thân tôi, tôi chọn cho mình một niềm vui giản đơn nhất đó là niềm vui đến với cộng đồng, niềm vui được cống hiến, niềm vui để trưởng thành và niềm vui để “truyền lửa”, truyền những kinh nghiệm sống của bản thân cho những thế hệ đi sau. Tất thẩy những niềm vui đó tôi đã đều tìm thấy trong ba từ “ Sao Bắc Đẩu”.

 

 Tôi đến với Câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu cũng đã hơn 5 năm, từ một thủ lĩnh nhóm sao trở thành một Phó chủ nhiệm, từ một con người nhút nhát trở thành một người tự tin trước đám đông, tự tin trong cuộc sống. Trong những năm đầu làm “công tác Sao Bắc Đẩu” nhiều người hỏi tôi ở nơi đó có gì vui, có gì hay mà tôi lại tham gia, lại cống hiến nhiều như vậy? Có người lại hỏi ở đó cho tôi được gì mà tôi lại bỏ nhiều thứ vui khác của cuộc sống để chăm chú vào nó? Và cũng có người hỏi ở đó tôi có được lợi gì không mà sao tôi lại gắn bó vơi nó lâu đến vậy? Nếu bạn là một người mới chân ướt chân ráo bước vào Câu lạc bộ thì bạn sẽ trả lời thế nào, sẽ lý giải những đều đó ra sao? Quả thật lúc đó tôi cũng chỉ biết trả lời cho qua chuyện “ vì ở đó chơi vui, có nhiều hoạt động lạ,….” Mà không thể trả lời thật chính xác cho những người đó và tôi cũng không tài nào lý giả được vì sao tôi lại làm được những việc như vậy. Nhưng nếu bây giờ bạn hỏi tôi những câu đó tôi sẽ sẵn sàng trả lời và giải thích tường tận những thắc mắc của bạn. Ở Sao Bắc Đẩu có gì vui, có gì hay? Tôi xin trả lời là ở đó có tất cả những thứ mà bạn cần có, ở đó có những người anh em, những người đồng đội luôn biết quan tâm, chăm sóc nhau, ở đó có những em thơ đang chờ đợi bạn gợi mở ngững con đường sáng, những điều hay lẽ phải, những cái đẹp của cuộc sống và ở đó có những bài học vô cùng bổ ích mà chỉ có ai dám “xoắn tay vào làm” mới cảm nhận được hết những ý nghĩa của nó. Nếu ai hỏi nơi đó cho tôi được gì thì tôi xin đáp rằng nơi đó cho tôi những niềm vui, những giá trị cuộc sống đích thực mà có vàng cũng không mua được. Có lẽ bạn nghĩ tôi nói quá mọi chuyện lên như vậy nhưng thật sự nơi đó đúng là như vậy. Tôi chỉ cho đi một ít thời gian vào mỗi chủ nhật, tôi chỉ cho ít sức lực của mình nhưng cái tôi nhận được là vô cùng đáng quý. Đó là sự trân trọng từ phía phụ huynh, sự quan tâm theo dõi từ phía tổ chức, sự ngưỡng mộ và yêu mến từ các em thơ và hơn tất cả là những người bạn tốt, những bài học bổ ích trong cuộc sống. Ở đó tôi nâng cao thêm được nhận thức của bản thân, tôi nhìn cuộc sống này một cách tốt đẹp và tôi vui vẻ đối mặt với nó, đó nhận nó và vượt qua nó một cách dễ dàng nhất. Còn nếu nói về lợi ích khi tham gia câu lạc bộ thì thật sự ở đó sẽ chẳng đem lại lợi ích gì về tiền tài, vật chất cho bản thân bạn đâu vì đó là một sân chơi cộng đồng mà người tham gia phải tự rút ra những lợi ích khác về tinh thần cho bản thân để thông qua tập thể thay đổi hành vi và sửa đổi bản thân thành người có ích cho xã hội. Rồi từ một con người hoàn thiện sống có ích cho xã hội đó sẽ kiếm được những lợi ích vật chất khác cho mình khi đem ứng dụng những bài học đó vào thực tiễn cuộc sống.

 Trong câu lạc bộ Sao Bắc Đẩu thứ quý nhất mà tôi đã tìm được trong thời gian qua đó niềm vui trong công việc, niềm vui trong những kỷ niệm với các em. Tôi nhớ có một lần khi nghe anh Trần Công Tuấn – một thành viên danh dự của câu lạc bộ  kể về một kỷ niệm vui mà tôi không bao giờ quên được. Trong một lần đi trại, các bạn thủ lĩnh đều xưng hô với nhau là anh, là chị và gọi các thành viên là em thì trong tiểu trại anh có một bé (tên gì thì tôi cũng không nhớ rõ lắm) vốn đã quen với việc gọi các anh chị dù các anh chị có hơi chênh lệch tuổi rất nhiều. Bé có hỏi anh một câu, bé hỏi “anh Tuấn năm nay bao nhiêu tuổi?”, sau khi anh trả lời đúng số tuổi thật thì bé lại hồn nhiên nói “vậy là tuổi của anh bằng tuổi ba em!”. Tuổi của “anh” mà bằng tuổi “ba em”, khi nghe kể đến đó tôi không tài nào nhịn cười được, tôi cười không phải vì câu chuyện đó mà tôi cười vì sự hồn nhiên của một đứa bé, sự trong sáng của một tâm hồn. Tôi cảm thấy rất vui và câu chuyện đó đã đem lại cho tôi nhiều suy nghĩ, nhiều nhận định bổ ích cho bản thân mình. Hoặc là trong kỳ trại vừa rồi tại Nha Trang, tiểu trại mà tôi tham gia nổi lên một cái tên vô cùng dễ thương “Khoa chín món” và sự tích của cái tên ấy cũng vô cùng thú vị. Một trại sinh tên Khoa trong suốt kỳ trại đã lạc mất chí món đồ mà mình mang theo. Đầu tiên là chiếc kính cận bị sóng biển đánh mất và khi mẹ be gọi điện hỏi thì bé nói “mẹ ơi sóng đã vồ mắt kính của con đi mất”, tiếp theo là việc thay nhầm chiếu quần của bạn khác tiểu trại khi đi tắm,… có lẽ bạn nghĩ là tôi vui trên sự đau khổ của người khác nhưng thật sự tôi vui vì sự hồn nhiên, vô tư của Khoa, vui vì đó là một con người chưa chín chắn còn cần những bàn tay, những lời dạy của những anh chị đi trước giúp mình. Hai câu chuyện trên là những kỷ niệm khó quên nhất đối với tôi vì nó cho tôi động lực để tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn, nó thôi thúc tôi phải làm tốt hơn để các thế hệ sau sẽ là những người có ích cho cộng đồng, cho xã hội.

  Cho đến bây giờ, khi được nghe các bé tiểu sao ít hơn mình đến 20 tuổi gọi bằng anh Phúc không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui sướng lạ thường, tôi thấy tâm hồn mình như trẻ lại, mọi lo toan cuộc sống như bay mất chỉ còn lại là sự yêu thương của tôi dành cho các bé. Từ đó tôi mún làm thật nhiều việc hơn để giúp các bé biết được đâu là điều hay, đâu là lẽ phải, dâu là cái đẹp và đâu là cái xấu phải tránh xa. Tôi muốn cho các bé chơi thật nhiều trò chơi với nhiều vật dụng để tăng khả năng tư duy của các bé, tăng sức khỏe và sự đoàn kết của một tập thể. Và sau những giờ giảng dạy, tổ chức trò chơi tôi lại tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình. Từ cách chọn nội dung huấn luyện sao cho phù hợp, việc truyền đạt nội dung sao cho thật hấp dẫn, dễ hiểu đến việc chuẩn bị các trò chơi cho phù hợp với từng đối tượng và phải mang lại nhiều giá trị bổ ích cho các em. Tất cả những việc đó lại đem đến cho tôi một thói quen tư duy, tìm tòi, học hỏi mọi thứ để chuẩn bị thật tốt trong công tác sinh hoạt cũng như trong cuộc sống. Những nụ cười của các em sau những buổi sinh hoạt chính là những thành quả lớn nhất dành cho tôi và thấy các em ngày càng ngoan và càng giỏi là một điều động viên rất lớn đối tôi. Và những cái ôm xiết chặt mỗi buổi sáng sinh hoạt khi các em gặp tôi, những cái nắm tay khi đến giờ tạm biệt, những lời chào thân thương từ các em chính là thứ đã giữ tôi ở lại với câu lạc bộ đến bây giờ. Tôi thật sự rất thoải mái và rất thích thú về niềm vui mà mình đã tìm được. Còn bạn thì sao? Bạn sẽ tìm thấy niềm vui đích thực nào trong cuộc sống cho bản thân? Để con đường đời bạn đi không quá buồn tẻ, không quá chông gai và ngày càng hẹp lại!!

 

 M.Phụng – Admin

Chia sẻ bài viết lên:
Đóng